Kỳ trang: trang phục của người Bát Kỳ - trang phục thời Mãn Thanh, Trung Quốc
Phòng phu nhân hù dọa cậu nhóc: “Sức khỏe của tỷ tỷ rất tốt, không bị bệnh. Mùa hè con ăn hơn một miếng đá bào đã bị đau bụng, còn phải uống thuốc đắng mấy hôm, không lẽ con quên rồi?”
Tiểu Lân Lân vuốt nếp gấp trên tay áo, lộ ra cánh tay trắng mập như củ sen, không phục nói: “Sức khỏe của Lân Lân cũng rất tốt. Mẹ nhìn nè, còn nhiều thịt hơn tỷ tỷ nữa! Tỷ tỷ có thể ăn, Lân Lân cũng có thể ăn!”
Tiểu Thảo bị sự đáng yêu của cậu nhóc chọc phì cười, nàng lấy một miếng dưa hấu nhỏ đưa đến tay cậu nhóc: “Ừ! Gần đây Tiểu Lân Lân rất ngoan, ăn đủ cơm, mỗi ngày còn kiên trì chạy một vòng quanh vườn hoa nữa. Đây là phần thưởng cho đệ. Mỗi ngày chỉ được ăn một miếng, ăn nhiều sẽ bị ốm đó!”
Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân cười híp mắt nhét dưa hấu vào trong miệng, nói: “Không sợ, không sợ! Có tỷ tỷ ở đây không phải uống thuốc đắng.” Ăn xong miếng dưa hấu, tuy cậu nhóc vẫn rất thèm thuồng hoa quả trong đĩa nhưng cũng rất nghe lời không đòi hỏi nữa, được bà vú dẫn ra vườn hoa chơi.
“Phu nhân, tiểu thư, Khương Tứ Nương của tú phường Linh Lung đến thăm.” Lâm Lang vén rèm cửa lên, đi từ bên ngoài vào, cười tươi như hoa, giọng nói trong trẻo. Trước đó vài ngày, Khương Tứ Nương Khương chuyên gia có đưa bái thiếp đến, tới thăm tiểu thư nhưng tiểu thư lại không ở trong phủ. Không ngờ rằng trùng hợp tiểu thư vừa trở về thì Khương Tứ Nương đã đến thăm ngay. Việc này có phải chứng minh tiểu thư nhà mình trong mắt chuyên gia Khương rất đặc biệt không?
Phòng phu nhân cũng cảm thấy rất có thể diện, chuyên gia thêu thùa người khác mời cũng không mời được lại năm lần bảy lượt đến phủ làm khách, quả đúng là vinh hạnh. Nếu những bạn bè thân thiết của nàng ấy biết được không biết sẽ hâm mộ đến mức nào đâu!
“Mau mời!” Phòng phu nhân kéo tay con gái, đứng dậy nói: “Đi, đến chính phòng nghênh đón vị khách quý này với mẹ.”
Dư Tiểu Thảo cúi đầu nhìn quần áo mặc ở nhà của mình, mặc vậy ra ngoài tiếp khách có phải không lễ phép không? Nàng ngẩng đầu cười nói: “Mẹ, con trở về thay quần áo, sẽ đến ngay thôi.”
“Là mẹ không cân nhắc chu toàn.” Phòng phu nhân nhìn quần áo con gái đang mặc, lại cúi đầu nhìn đống quần áo bị mình làm lộn xộn ở trên giường, cười nói: “Nhìn ta này, làm mẹ mà còn không bình tĩnh bằng tiểu nha đầu con nữa!”
“Mẹ nuôi, chuyên gia Khương này cùng lắm chỉ là người thạo việc thêu thùa thôi, người đường đường là vợ quan tam phẩm, sao người lại coi trọng nàng ta như vậy?” Người khác sùng bái Khương Tứ Nương, ở trong mắt Tiểu Thảo chẳng qua chỉ là bà chủ của tú phường Linh Lung mà thôi. Những phu nhân, tiểu thư này nhất định là bình thường cuộc sống quá ít thứ để tiêu khiển nên mới có thể giống như người hâm mộ cuồng thần tượng, “thần hóa” Khương Tứ Nương như vậy.
Phòng phu nhân phì cười nói: “Nữ tử khắp Kinh thành không ai tinh tường như con ta. Mấy năm này, nhóm phu nhân và tiểu thư khuê tú trong Kinh thành đúng là có chút tôn sùng thái quá chuyên gia Khương. Nhưng mà Khương Tứ Nương này đúng là có bản lĩnh thật, chim phượng hoàng nàng ta thêu cứ như có thể tung cánh bay cao, hoa cỏ có thể dẫn ong bướm đến, trang phục nàng ta thiết kế có thể che đi khuyết điểm trên cơ thể, phát huy vẻ đẹp của vóc dáng đến độ cao nhất. Nữ nhân này, già trẻ ai mà không yêu thích chứ? Vì thế nên tay nghề của nàng ta mới được hâm mộ như vậy.”
“Ta với nàng ta chưa qua lại bao giờ, sao nàng ta cứ liên tục tìm đến thế nhỉ?” Dư Tiểu Thảo lầm bầm trong miệng. Quần áo và trang sức thực sự không có bao nhiêu sức hấp dẫn với nàng, nàng cảm thấy quần áo mẹ nuôi chuẩn bị cho đã rất tốt rồi, tay nghề của nha hoàn ở phòng may vá trong phủ cũng không tệ, nàng cũng rất hài lòng.
Phòng phu nhân thay một bộ quần áo khác, cười nói với con gái đang không hiểu có chuyện gì xảy ra: “Đừng lầm bầm nữa, thay quần áo ra gặp khách không phải sẽ rõ ràng sao?”
Dư Tiểu Thảo quay lại tiểu viện, để Sơn Trà lấy bộ Kỳ trang nàng mới tự tay sửa mới lại ra. Bộ quần áo này là nàng đến phòng may vá bảo đám nha hoàn làm giúp để thuận tiện cho lúc cưỡi ngựa ra ngoài, tâm huyết dâng trào nên nghĩ ra.
Áo trên là áo khoác màu tím nhạt, dài vừa đến bắp đùi, phần eo được xẻ hai bên lộ rõ đường cong ở eo. Cổ áo là kiểu ve áo nhỏ xinh, vạt chéo và cổ tay áo xòe thêu hình hoa phù dung. Phần váy phía dưới là váy xếp li dài màu vàng nhạt, trên váy và đường viền đều thêu cùng một loại hoa văn giống nhau.
Nàng để Ngô Đồng chải cho mình hai búi tóc đáng yêu, dùng chuỗi trân châu giống như hạt gạo được xâu lại để cố định. Tóc hai bên cổ thì tết thành hai cái đuôi sam nhỏ dài đến ngực, nhìn vừa hoạt bát vừa xinh đẹp.
Khi nàng đi đến chính phòng thì ánh mắt Khương Tứ Nương đang nhu mì nói chuyện với Phòng phu nhân lập tức sáng lên. Nói ra thì Khương Tứ Nương đúng là một y si (người cuồng quần áo),thật sự rất đam mê thiết kế. Đây cũng là nguyên nhân quần áo nàng ta thiết kế ra luôn rất mốt, cũng là một trong số những nguyên nhân được giới thượng lưu khen ngợi.
Bắt đầu từ năm mười tuổi, Khương Tứ Nương đã bộc lộ thiên phú thiết kế kinh người, nhưng nhiều năm như vậy, linh cảm cũng có lúc cạn kiệt. Nhất là nữ tử trong thời đại này, tuy không giống như tiền triều không được bước ra khỏi cổng nhưng cơ hội đi xa vẫn rất ít. Những năm gần đây, việc thiết kế quần áo của nàng ta lâm vào tình trạng trì trệ, làm thế nào cũng không thoát khỏi được những ràng buộc trước kia, thiết kế kiểu gì cũng dính đến bóng dáng thời xưa cũ khiến nàng ta rất đau đầu.
Hơn một tháng trước, khi nàng ta bước ra khỏi tú phường Linh Lung, bởi vì nghĩ đến cách thiết kế vạt áo quá chuyên tâm mà suýt chút nữa đâm vào người đang cưỡi ngựa đi đường, giật mình trong giây lát rồi ngẩng đầu lên lại bị quần áo của người trên ngựa hấp dẫn ánh nhìn.
Nói thật thì nếu dùng một từ để miêu tả quần áo của tiểu cô nương trên ngựa thì chính là “giản dị”! Chất vải lanh bình thường, thợ may cũng không quá xuất sắc, nhưng phong cách thiết kế lại là thứ mà trước nay chưa từng xuất hiện ở Trung Nguyên.
Vạt chéo Kỳ trang vải lanh màu xanh nhạt, vạt áo thêu chỉ nhiều màu sắc hình bướm lượn và hoa thược dược, trên chiếc áo khoác ngoài cộc tay màu xanh biển nhạt điểm xuyết từng chùm hoa rực rữ sắc màu, ống tay áo và sườn váy được tô điểm bằng viền hoa trắng nhàn nhạt. Phía dưới là quần váy dài cùng chất liệu, ống quần cũng thêu hoa văn bướm lượn và hoa thược dược. Mặc dù là khố trang nhưng không hề lộ ra vẻ khiếm nhã, ngược lại còn toát vẻ trưởng thành và linh hoạt.
Bóng người nhỏ bé kia tuy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng đã khắc sâu trong đầu Khương Tứ Nương. Trong lòng có một giọng nói đang nói cho nàng ta biết: Nữ tử này là điểm mấu chốt để nàng ta đột phá, là cơ hội để nàng ta phá kén thành bướm. Nhất định phải tìm được nàng!
Sau nhiều lần hỏi thăm mới biết được tiểu cô nương chưa bao nhiêu lớn này là nông quan lục phẩm được Hoàng thượng ngự phong. Ngày đó, hướng đi của tiểu cô nương chính là ra khỏi thành đến Hoàng trang, chắc cách ăn mặc đó để tiện cho việc làm việc ở đồng ruộng nhỉ?
Không kiềm chế được tâm trạng hưng phấn, ngày hôm sau nàng ta đã đưa thiệp tới phủ thăm hỏi, là Phòng phu nhân tiếp đãi nàng ta. Biết được hai ngày trước tiểu cô nương đã về Đường Cổ, không biết bao giờ mới quay lại, nói không thất vọng là giả. Nàng ta nói chuyện về đề tài phối hợp quần áo và trang sức với Phòng phu nhân một lúc liền xin phép ra về.
Vì thế mà từ đó nàng ta đành sai người để ý hành tung của vị nữ quan duy nhất triều Đại Minh này. Thật ra thì sau khi lệnh phong quan ban xuống, tiểu cô nương làm quan này là một trong những đề tài mới mẻ mà người trong Kinh thành thảo luận say xưa. Mới đầu có rất nhiều người nói mát, nhưng sau đó tiểu cô nương này đã nhanh chóng dùng hành động thực tế để bắt tất cả những kẻ phản đối nàng ngậm miệng lại.
Gây giống được cây trồng cho sản lượng cao một nghìn cân, trồng được cây ăn quả trái mùa, trồng được dưa hấu. Lại còn trong lúc thời tiết mùa thu đang lạnh dần, cô bé ấy dùng lều lớn trồng được rau củ tươi ngon khiến cho món ăn trên bàn cơm vào thu đông trở nên phong phú hơn.
Dù bây giờ thời tiết đã vào đầu đông, nhưng lúc đến nhà quyền quý làm khách, trên bàn đãi khách vẫn luôn có một đĩa trái cây được xếp khéo léo. Trong đĩa có dưa hấu, dưa bở, còn có một loại cà chua nho nhỏ, hình như gọi là cà chua bi, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon. Mà những phu nhân khuê tú kia thỉnh thoảng cũng sẽ bình phẩm về nàng. Tuy rằng bọn họ không hề đồng ý với việc nữ tử làm quan nhưng vẫn luôn khen không dứt miệng thành tích của nàng.
Hành tung của nàng cũng không khó hỏi thăm. Hôm nay biết được từ chỗ tiểu nhị dưới trướng là Dư cô nương đã vào Kinh, nàng ta gấp không chờ nổi vội đến thăm. Không nói cái khác, chỉ nói đến quần áo và trang sức của thiếu nữ xinh đẹp trước mắt đã khiến nàng ta cảm thấy lần này không đến phí công. Ở trong mắt nàng ta, hình như có một cánh cửa về thiết kế mới đang lặng lẽ mở ra…
Dư Tiểu Thảo sợ hết hồn trước ánh mắt nóng bỏng như muốn nuốt sống nàng của Khương Tứ Nương. Nàng cười gượng gạo, khách khí ăn chút hoa quả và điểm tâm, nhưng đối phương vẫn luôn dán mắt nhìn chằm chằm… quần áo trên người nàng, giống như hận không thể lột sạch nàng ra vậy. Người này… không phải có tật xấu ấy đó chứ?
Nha hoàn thiếp thân của Khương Tứ Nương thấy tính si mê của tiểu thư nhà mình lại nổi lên thì vội vàng cười đầy áy náy với mẹ con Phòng phu nhân và Dư cô nương. Nàng ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo tiểu thư nhà mình, nhỏ giọng gọi, thực ra là đang nhắc nhở tiểu thư nhà mình dè dặt một chút.
Khương Tứ Nương thì lại như không nghe tiếng, ngược lại còn đứng lên đi về phía Tiểu Thảo. Bàn tay thon dài trắng như tuyết của nàng ta chậm rãi chạm vào cổ áo của Tiểu Thảo, nhẹ nhàng vuốt vê hoa văn ở phía trên, miệng lầm bầm: “Thiết kế của cổ áo này đúng là sáng tạo thật, nút bọc này tuy có chút thô nhưng cũng rất độc đáo, thiết kế xẻ eo này khiến độ cong của eo càng lộ rõ hơn, váy xếp nhiều nếp gấp khiến cho làn váy càng trở nên gợi cảm hơn… Thứ duy nhất thất bại chính là tay nghề. Nếu để ta làm thì bộ quần áo này nhất định có thể nâng lên một tầm cao mới, sẽ đạt đến đỉnh cao của sự hoàn hảo…”
Cho dù là ai gặp phải một đôi tay sờ tới sờ lui ở trên người mình… nói đúng ra là trên quần áo mình, biểu cảm trên mặt cũng không thể không thay đổi được. Trán Tiểu Thảo đầy vạch đen, trong lòng trợn trắng mắt trừng nàng ta. Chuyên gia Khương Tứ Nương à, ngươi cư xử không chút thận trọng nào như vậy cũng coi được hả?
Nha hoàn của Khương Tứ Nương thì lúng túng muốn chết. Đam mê của tiểu thư mà nổi lên thì đúng là thể diện cũng không cần. Nàng ta cũng sắp khóc đến nơi, luôn miệng xin lỗi thay chủ nhân nhà mình: “Phòng phu nhân, Dư cô nương, thật xin lỗi! Tiểu thư nhà ta gặp được hoa văn mới lạ hoặc quần áo có thiết kế độc đáo thì sẽ… trở nên không quá bình thường! Bình thường tiểu thư không thất lễ như vậy đâu!”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Phòng phu nhân chậm rãi lui đi, nàng ấy gật đầu nói: “Chỉ có đạt đến cảnh giới si mê thứ gì đó mới có thể trở thành người có tài năng xuất chúng, mới có thể được gọi bằng hai từ “chuyên gia”. Chuyên gia Khương tận tâm tận lực, có gì thất lễ chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]