Lý Mỹ Nhu đang muốn phản bác thì lại chuyển mắt nhìn chậu hoa mình mang đến, đúng là không còn tươi đẹp như lúc mới mang đến. Phùng phu nhân yêu hoa như mạng, nếu như hoa bị lạnh, cô mẫu nàng ta mắng nàng ta một trận cũng còn nhẹ nhàng.
Nghĩ như vậy Lý Mỹ Nhu như ngồi trên đống lửa. Nàng ta đấu tranh trong lòng rất lâu, cuối cùng vẫn không ở lại bữa tiệc đến cuối, tìm một lý do rồi ra về trước. Cây hoa trà diễm lệ kia bị nàng ta bọc ba tầng, rất sợ xảy ra sơ xuất gì.
Đuổi đi người mình chướng mắt, Dư Tiểu Thảo vui vẻ tham gia yến hội. Tay nghề của đầu bếp ở phủ Trấn Quốc công không tệ, vì tổ chức lần Hội đấu hoa này mà ra tay rất hào phóng. Trừ món mặn ra thì tất cả rau củ đều mua từ trong lều lớn, hai bàn thức ăn này không tốn mấy trăm lượng thì còn lâu mới làm được.
Trong bữa ăn, Quận chúa Minh Lan gắp một cây cải xanh xào xanh bóng vừa miệng nói: “Trước đây mùa đông, muốn ăn rau tươi đều phải trồng trong phòng ấm như trồng hoa vậy, cũng chỉ trồng được một ít. Đừng nói có thể ăn nhiều, dù là trên bàn cơm ngày thường cũng khó mà nhìn thấy một đĩa rau xanh. Số rau trồng trong phòng ấm còn không đủ dùng để đãi khách và các ngày lễ trong năm. Bây giờ thì tốt rồi, muốn ăn rau tươi gì đều có thể mua được. Ngay cả hoa quả, mùa đông cũng được ăn!”
“Còn không phải sao! Tiểu Thảo muội muội, sao muội lại thông minh như vậy, có thể nghĩ ra cách trồng rau trong lều lớn? Muội đúng là cứu tinh của ta mà! Muội biết không? Ta sợ ăn nhất là cải trắng và củ cải, nhưng mùa đông, trừ các loại thịt ra cũng chỉ có hai loại rau kia. Ăn thì mùi vị làm ta buồn nôn, không ăn thì bị nóng người và nhiệt miệng. Bây giờ thì tốt rồi, trồng rau trong lều lớn đã giải thoát cho cho ta!” Hạ Uyển Ngưng ăn một miếng rau xà lách xào dầu hào xanh non khiến người khác vừa nhìn đã thấy thèm.
Nhà công khanh như các nàng, nhà lớn nghiệp lớn, ngày nào cũng ăn rau không phải chuyện khó. Nhưng ở đây có không ít tiểu thư nhà quan tứ phẩm ngũ phẩm, người nhà làm việc trong nha môn, rau củ còn đắt hơn thịt nhiều lần thế này không phải là thứ bọn họ muốn ăn là ăn.
Hoa quả sau bữa cơm ngoài dưa hấu ngon ngọt ra thì còn có dưa bở ngọt thơm, còn có cà chua bi nhỏ như trứng chim bồ câu. Loại cà chua bi này là mượn linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch dẫn đến sự biến đổi gen. Tuy nhỏ nhưng ngon hơn, linh lực chứa trong quả cũng nhiều hơn so với các loại quả bình thường.
Vì tránh việc linh lực trong cà chua bi gây ra sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể người mà nhà nàng trồng rất ít cà chua bi, đa số đều giữ lại để người mình ăn, chỉ bán một ít ra bên ngoài. Giá cả thì, hai mươi lượng bạc một cân mà suýt chút nữa dẫn đến đại chiến tranh giành. Bởi vì hạn chế tiêu thụ nên mỗi nhà mỗi ngày chỉ có thể mua nửa cân, một ngày bán năm cân là kịch kim cho nên cũng chỉ có thể nếm cho biết vị mà thôi.
Giống như hôm nay, phủ Trấn Quốc Công đãi khách cần dùng, hoặc là không ngủ không nghỉ xếp hàng mấy ngày liền, hoặc là sắp xếp sẵn người nhà đứng xếp hàng mua. Gì cơ? Muốn người làm trong nhà đổi lốt đi mua thêm mấy lần, một khi bị phát hiện sẽ bị liệt vào danh sách đen của cửa hàng hoa quả. Hơn nữa, trong Kinh thành có nhiều nhà quyền quý và phú thương như vậy, mà chỉ có một nhà độc chiếm? Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, đúng là không ai dám công khai ăn gian đâu!
Sau khi đĩa hoa quả được bưng lên, dưa hấu và dưa bở đã được gọt sẵn chiếm đa số, cà chua bi chỉ đủ mỗi khuê tú một quả. Những người ngồi ở đây đều biết hàng, không ai dám oán thầm Quận chúa Minh Lan hẹp hòi mà ngược lại, có thể dùng cà chua bi đãi khách đúng là có mặt mũi thật!
Những khuê tú có người nhà xuất thân nghèo khó, quan chức không cao lần đầu tiên được ăn “hoa quả” ngon như vậy, ngọt ngọt chua chua, cắn một miếng, nước quả lập tức tràn vào trong miệng, cảm giác này khiến người ta vô cùng thỏa mãn, dư vị còn đọng lại rất lâu.
Hạ Uyển Ngưng loáng cái đã ăn xong cà chua bi, nhìn thấy trong đĩa vẫn còn một quả. Người ngồi trên bàn trừ Dư Tiểu Thảo, những người khác khi thấy cà chua bi được mang lên, mỗi người đều cầm một quả trước rồi tỉ mỉ thưởng thức. Ngay cả Quận chúa Minh Lan cũng không nỡ phát huy tinh thần chủ nhà, nhường cho khách quả cà chua mà nàng ta khó khăn lắm mới được ăn.
“Tiểu Thảo muội muội, muội không ăn à?” Hạ Uyển Ngưng thấy Tiểu Thảo vươn tay đến đĩa trái cây, cầm một miếng dưa bở lên từ từ ăn, ánh mắt lập tức xoay chuyển, chỉ quả cà chua bi cười hỏi.
Dư Tiểu Thảo nhìn rõ hết biểu cảm của nàng ta, cố nhịn cười thầm nghĩ: Rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương mười mấy tuổi, không kháng cự được sự cám dỗ của đồ ăn ngon. Nàng lại nhìn những khuê tú đang cầm cà chua bi trên tay, thật lâu sau mà bọn họ cũng không nỡ cắn một miếng - rốt cuốc thì ai mới là đồ nhà quê không có kiến thức đây?
“Nếu Hạ tỷ tỷ thích thì ăn hộ ta đi!” Mấy loại quả này đều là nhà nàng trồng, nhà nàng còn thiếu sao? Tiểu cô nương Hạ Uyển Ngưng này tính tình thẳng thắn mà cũng không có ý xấu. Người như vậy nếu như thích một người có thể moi cả trái tim cho người ta. Đương nhiên, không thích một người, cũng sẽ chẳng kiêng dè gì mà bộc lộ hết trên mặt.
Hạ Uyển Ngưng chỉ chờ câu này của nàng: “Vậy thì ta không khách khí đâu! Ha ha...”
“Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của tỷ đi! Trưởng công chúa nuôi tỷ thiếu ăn hay thiếu uống? Mất mặt mình mất mặt cả người trong phủ!” Viên Tuyết Diễm biết tính nàng ta, hài hước cười mắng.
Hạ Uyển Ngưng như trư bát giới ăn nhân sâm, một miếng ăn cả quả cà chua bi vào trong miệng, thở dài nói: “Muội không biết đó chứ thứ này có tiền cũng không có chỗ mua! Đứng xếp hàng trước cửa hàng hoa quả năm ba ngày cũng chưa chắc có thể mua được nửa cân! Bà nội ta không thích những loại quả khác, chỉ yêu thích mỗi cà chua bi. Khó khăn lắm mới mua được nửa cân, phần lớn đều biếu cho lão nhân gia. Muội nói đi, ta có thể giành miếng ăn với bà nội yêu thương ta từ nhỏ đến lớn sao?”
“Ai bảo tỷ tự đánh mặt mình, nói bản thân không thích ăn?” Viên Tuyết Diễm biết nguyên nhân chuyện này, vừa chọc ghẹo vừa tán đồng với cách làm của bạn tốt.
Hạ Uyển Ngưng khổ sở nói: “Nếu ta không nói vậy bà nội ta nhất định không nỡ ăn, sẽ để dành cho ta! Bà nội thương ta gần mười lăm năm, ta thương người một lần thì có sao? Ta đáng thương, mỗi lần người ăn cà chua bi đều phải kiếm cớ tránh đi. Tránh để người thấy dáng vẻ chảy nước miếng của ta.”
Người trọng đạo hiếu, có kém cũng không kém được ở đâu! Dư Tiểu Thảo cảm thấy người bạn này đáng để kết bạn, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy nàng cũng không thể cam kết điều gì, chỉ đi đường vòng hỏi: “Hạ tỷ tỷ, ngày thường tỷ làm gì để giải trí?”
“Chỉ là đọc sách, luyện kiếm, thỉnh thoảng đến trường đua ngựa ở ngoại ô phi ngựa vài vòng thôi. Lúc mấy ca ca của ta ra ngoài săn thú thỉnh thoảng cũng sẽ dẫn ta theo.” Hạ Uyển Ngưng không hề hứng thú với cầm kỳ thi họa, bị các ca ca coi như một tên nhóc.
Dư Tiểu Thảo cười nói: “Ta có một con tiểu hồng mã, cước lực không tệ. Ngày khác rảnh rỗi thì chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa dạo chơi. Trên núi nhỏ gần Hoàng trang có không ít gà rừng thỏ rừng, ta không biết bắn tên nhưng biết đặt bẫy, con mồi bắt được có thể nướng dưới chân núi...”
Dạo chơi? Mùa đông đến rồi, đó cũng không phải một ý hay trong thời tiết lạnh thế này. Nhưng mà thứ Hạ Uyển Ngưng cảm thấy hứng thú không phải là “dạo chơi” mà là nơi dạo chơi - gần Hoàng trang! Bây giờ Hoàng trang nổi tiếng nhất là cái gì? Trồng rau trong lều lớn! Bên cạnh là trang viên của Dương Quận vương, nổi tiếng trồng hoa quả trong lều lớn! Bên trong có cà chua bi mà nàng ta thích nhất...
Hai nơi này Dư gia muội muội cũng được tính là nửa chủ nhân nhỉ? Người làm khách như nàng ta, không phải sẽ được chiêu đãi no nê sao? Có khi trước lúc về còn được mang theo chút gì đó...
“Được đó, được đó! Khi nào chúng ta đi?” Nghĩ đến đây, Hạ Uyển Ngưng nhao nhao muốn đi, hận không thể lập tức rời khỏi phủ Trấn Quốc công tiến thẳng đến Hoàng trang.
Quận chúa Minh Lan thấy phản ứng của Hạ Uyển Ngưng thì lập tức hiểu ra, nói: “Dư muội muội, ngươi không thể bên nặng bên nhẹ, chỉ mới nàng không mời ta?”
“Có thể mời được Quận chúa đúng là vinh hạnh của ta. Ngày khác ta sẽ viết thiệp mời Quận chúa, Hạ tỷ tỷ và Viên tỷ tỷ cùng đến chơi! Mọi người vui lòng đồng ý nhé!” Có thể kết bạn với quý nữ danh môn số một số hai trong Kinh thành đương nhiên là cầu còn không được. Bây giờ mẹ nuôi không cần lo lắng nàng không có bạn chơi rồi.
Xe ngựa rời khỏi phủ Trấn Quốc công không lâu thì Hạ Xuân bèn nói nhỏ: “Tiểu thư, Dương Quận vương đang ở phía trước, không lẽ là đang đợi người?”
Linh Lung khẽ liếc nàng ấy, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Ngươi không nhớ quy củ à? Chuyện của chủ tử, ngươi có thể lắm mồm sao?”
Hạ Xuân cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Dạ! Nô tỳ biết sai, xin tiểu thư trách phạt!”
Dư Tiểu Thảo nhìn Linh Lung gật đầu, nói: “Phạt ba tháng nguyệt lệ (tiền lãi hàng tháng),trở về tự kiểm điểm đi!”
“Dạ!” Hạ Xuân thầm chửi mình ngu, chủ tử nhân từ không có nghĩa là nô tỳ không cần tuân theo bổn phận. Nàng ấy cũng là do xà phòng thủ công được các quý nữ khen ngợi nên có chút lâng lâng. Sau này nhất định phải nhớ kỹ bài học này, không thể phụ sự tín nhiệm và cất nhắc mà tiểu thư dành cho mình.
“Sao rồi? Hội đấu hoa thuận lợi không?” Chu Tuấn Dương cưỡi Cuồng Phong, thấy chiếc xe ngựa quen thuộc đi đến thì thúc ngựa qua đó, giọng nói xuyên qua cửa xe truyền vào.
Dư Tiểu Thảo vén rèm xe lên, nhìn nam nhân yêu nhiệt mặc hắc bào thêu hình trúc đen. Mắt phượng có thể câu hồn nhiếp phách ẩn chứa ánh sáng âm u gợn sóng đang nhìn nàng. Khóe mắt hơi cong lên kia càng thêm mấy phần phong tình. Khóe miệng khẽ nhếch, một khắc này tựa như băng tuyết tan chảy, nơi nơi ngập sắc xuân. Yêu nghiệt mà, một yêu nghiệt sống sờ sờ! Thấy đại cô nương tiểu tức phụ bên đường đều đỏ mặt nhìn chằm chằm hắn, Dư Tiểu Thảo cảm khái không thôi.
“Sao rồi? Bị bắt nạt à? Ai? Nói ta nghe!” Gương mặt tuấn tú của Chu Tuấn Dương lập tức phủ đầy sương lạnh, một luồng sát khí quanh quẩn quanh người hắn.
Dư Tiểu Thảo thành thật lắc đầu nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, không có ai bắt nạt ta cả! Hội đấu hoa rất thành công, hoa mọi người mang đến đều là danh phẩm. Nhưng mà xét về độ quý hiếm đương nhiên không so được với “Tố Quan Hà Đỉnh” của ta. Hôm nay thắng được không ít tiền thưởng, người gặp có phần, chia ngươi một nửa, thế nào?”
“Ta còn lạ gì mấy trò vui của những tiểu cô nương này nữa!” Thấy trên mặt tiểu nha đầu không bộc lộ vẻ khác thường gì, Chu Tuấn Dương cũng thả lỏng hơn nhiều. Nửa còn lại chưa kể đợi hắn nghe ngóng xong rồi tính tiếp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]