Chương trước
Chương sau
"Nhưng mà, tỷ muội Dư Tiểu Thảo cũng coi như may mắn!” Chu Quân Phàm thấy người Dư gia đã vào lâu hết thì lại ngồi xuống chỗ của mình, thưởng thức đồ ăn ngon của Trân Tu Lâu.

Tô Nhiên khẽ gật đầu nói: “Dư cô nương sinh ra sức khỏe đã yếu, cũng là cửu tử nhất sinh, mấy lần suýt chút nữa mất mạng! Bà nội kế của cô bé này rất hà khắc, đứa nhỏ bị bệnh cũng không nỡ chi tiền khám bệnh, đều phó mặc không quan tâm. Lần đó nếu không phải cha nàng mượn bạc khám bệnh cho nàng, không biết nàng có thể sống đến bây giờ hay không!”

Khi Hoàng thượng có ý muốn trọng dụng Dư Tiểu Thảo, ám vệ đã tra ra đủ tin tức về nàng. Nói cách khác, ở trước mặt Hoàng thượng, không có gì là bí mật cả.

Chu Quân Phảm biết, thứ thay đổi số mạng của Dư Tiểu Thảo là viên đá nhìn như tầm thường kia. Nói không động lòng là giả, nhưng mà chuyện gì cũng cần duyên phận, cho dù hắn ta cướp được đá ngũ sắc thì cũng chưa chắc có thể phát huy đước mấy phần công dụng của nó. Không biết trước được kết quả mà đã phá hủy tình trạng hiện có không phải phong cách của hắn ta. Tạm thời để nó trong tay nha đầu kia vẫn có thể phục vụ cho hắn ta, không phải sao?

“Hôm qua cả nhà Dư ái khanh lên Kinh thành, người làm Hoàng thượng như ta có phải nên chúc mừng hay không?” Thế là Chu Quân Phàm đứng dậy trong ánh mắt nhìn thấu hắn ta của Tô Nhiên, thản nhiên gõ cửa nhã gian mà Phòng tướng quân đã đặt trước đó.

Người mở cửa là thị vệ thiếp thân của Dương Quận vương. Vừa nhìn thấy người có tướng mạo giống chủ tử vài phần, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy uy nghiêm, Đồng Đại Lực run run, tiếng nói phát ra như bị người ta bóp nghẹt cổ vậy: “Chủ... chủ tử, Hoàng... Hoàng...”

Dương Quận vương: “Nói chuyện tử tế! Bên cạnh gia không có kẻ nói lắp, hoàng cái gì hoàng... Hoàng thượng, sao huynh lại ở đây? Vẫn dẫn theo Tô tổng quản bên người? Huynh cũng quá ngang nhiên rồi đó?”

“Hôm nay trẫm mới biết đường đệ của trẫm lại nói nhiều như vậy! Trẫm cũng đâu đến vì đệ, trẫm đến đón gió tẩy trần cho Dư ái khanh! Sao? Không hoan nghênh à?” Hoàng thượng vừa bước vào, Tô Nhiên ở sau lưng hắn ta đã đóng cửa lại ngay lập tức. Cũng may lầu hai đều là nhã gian, mọi người đều đóng cửa, không ai chú ý đền cảnh vừa rồi.

Tất cả mọi người trong phòng nghe thấy Dương Quận vương gọi Hoàng thượng thì rối rít đứng lên, sau khi thấy người thì Phòng Tử Trấn dẫn đầu hành lễ lại bị Chu Quân Phàm ngăn cản: “Hôm nay trẫm vi phục xuất tuần, mọi người không cần đa lễ, tất cả ngồi xuống đi!”

Đùa chứ, tôn đại thần như hắn ta còn đang đứng, ở đây ai dám ngồi xuống chứ? Phòng Tử Trấn vội vã nhường lại ghế chủ vị, mời Hoàng thượng đến ngồi xuống.

Chu Quân Phàm nhìn đồ ăn trên bàn còn chưa đụng đũa, cười nói: “Vẫn là Minh Triết ngươi mặt mũi lớn, có thể gọi tất cả những món ăn bán giới hạn trong Trân Tu Lâu. Trẫm vừa mới ở cách vách cũng không nhận được đãi ngộ này đâu!”

“Hoàng thượng, thần...” Ai dám so mặt mũi với Hoàng thượng chứ? Phòng Tử Trấn nghe hắn ta nói vậy thì mồ hôi lạnh lập tức chảy từ trên lưng xuống, lưng cứng ngắc không biết nên đáp lời sao.

“Còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống ăn cơm, thức ăn sắp nguội rồi!” Kẻ đầu sỏ này thì lại làm như không có chuyện gì, cầm đũa lên gắp món thịt lát hầm mà hắn ta thích ăn. Món này vừa nãy lúc hắn ta gọi thì tiểu nhị báo đã hết rồi. Hừ! Nếu như không phải là sợ bại lộ thân phận, hắn ta thực sự muốn ỷ quyền thế ép người.

Người Dư gia, trừ Dư Hải và Tiểu Thảo tạm coi là lần thứ hai được gặp Hoàng thượng. Nhưng mà lần đầu tiên hắn ta không để lộ thân phận, mượn danh tiếng của Thế tử Tĩnh Vương. Hôm nay Hoàng thượng đột nhiên đến khiến bọn họ trở tay không kịp. Nhất thời cả đám đều bó tay bó chân không biết có nên ăn hay không.

“Sao mọi người không ăn? Có phải thức ăn không hợp khẩu vị hay không?” Chu Tam thiếu tự tay bưng một đĩa gà xào cay, đẩy cửa bước vào, thấy mọi người đều không đụng đũa thì khó hiểu hỏi.

“Gà xào cay? Món này ngon!” Kiếp trước Chu Quân Phàm là người Tứ Xuyên, không cay không vui. Hơn hai mươi năm không được nếm hương vị quê hương, vừa thấy trên bàn có mấy món ăn Tứ Xuyên thì khen không dứt miệng.

“Vị này là?” Chu Tam thiếu cũng được coi là gia chủ tương lai của Chu gia nhưng còn chưa có đủ tư cách để gặp vua, cho nên không nhận ra người trước mặt này, chỉ cảm thấy khá quen mắt.

Chu Quân phàm sợ phiền phức nên quăng một ánh mắt cảnh cáo cho tất cả người đang ngồi ở đây: “Ta là đường huynh của Chu Tuấn Dương, gặp nhau trong lâu, người nói “Hẹn trước không bằng ngẫu nhiên gặp”, nên mặt dày đến góp vui cùng cả nhà Dư đại nhân đón gió tẩy trần.”

Đường huynh của Dương Quận vương? Vậy cũng là hoàng thân quốc thích. Vừa liếc mắt thấy Đại tổng quản Tô Nhiên đứng sau lưng hắn ta, trong lòng Chu Tam thiếu run lên một cái. Có thể khiến đại nội tổng quản đi theo hầu hạ, lại là đường huynh của Dương Quận vương, cũng chỉ có... cũng chỉ có người kia! Hắn có nên quỳ xuống hô vạn tuế không? Chu Tam thiếu rất đắn đo.

“Tô Nhiên, ngươi còn đứng đơ ra đó làm gì? Mau tìm chỗ ngồi xuống. Nhiều món ăn ngon như thế bình thường chưa chắc đã được ăn đâu!” Chu Quân Phàm không ngừng gắp đồ ăn, trong lòng thầm hối hận vì lúc nãy ở nhã gian đã ăn không ít thức ăn.

Chu Tam thiếu cố nở nụ cười nói: “Ngài... đây là thẻ hội viên cao cấp nhất trong lâu của thảo dân. Sau này ngài đến ăn cơm thì đưa thẻ này ra, muốn ăn món gì cũng được, còn được giảm giá 50%.”

Thẻ hội viên cũng là linh cảm Chu Tam thiếu có được từ chỗ Dư Tiểu Thảo, số lượng thẻ hội viên cao cấp không vượt quá mười cái. Trước mắt vị cửu ngũ chí tôn này có thể nhận tấm thẻ này đúng là vinh dự của tiểu lâu, cũng là vinh dự của Chu gia.

“Chu gia tiểu tử, ngươi linh hoạt hơn đại bá ngươi nhiều, Chu gia có người nối nghiệp rồi!” Giảm hay không giảm 50%, Chu Quân Phàm cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao bây giờ trong túi hắn ta cũng có đầy bạc. Nhưng mà có thể gọi bất kỳ món ăn nào đúng là sự cảm dỗ không nhỏ đối với hắn ta.

“Đồ ăn trong quán của ngươi làm rất chính tông, không tệ, không tệ!” Chu Quân Phàm vừa ăn vừa thoải mái khen ngợi.

Chu Tam thiếu vô cùng kích động: “Cảm ơn ngài đã khen ngợi! Ngài còn muốn ăn món gì cứ việc gọi, không cần khách khí, coi như tiểu lâu tặng kèm...”

“Cá phi lê hấp, đậu hũ ma bà, gà chảy nước miếng, mao huyết vượng (tiết canh hỗn hợp),phu thê phế phiến (món phổi phu thê)....” Chu Quân Phàm gọi món không hề khách khí, một hơi gọi mấy món ngon Tứ Xuyên. Khó khăn lắm mới được cung phụng thế này, phải ăn cho đã.

Chu Tam thiếu nghe thế hơi khó xử, nhìn Dư Tiểu Thảo với ánh mắt cầu cứu, lắp bắp nói: “Hoàng... tiểu lâu có cá phi lê hấp và đậu hũ ma bà. Gà chảy nước miếng, mao huyết vượng, phu thê phê phiến... những món này thảo dân chưa từng nghe tên bao giờ!”

Chu Quân Phàm trừng mắt, hừ một tiếng: “Ngươi là đồ đầu gỗ, ngươi chưa nghe nói nhưng người dạy các ngươi nấu cá phi lê hấp, gà chảy nước miếng nhất định biết. Đồ ăn Tứ Xuyên sao lại không có mao huyết vượng và phu thê phê phiến?”

“Tiểu Thảo, muội...” Chu Tam thiếu đành phải cầu cứu Dư Tiểu Thảo. Nhưng mà, sắp đến năm mới rồi, hắn cũng định tung ra thêm vài món ăn mới, còn đang bàn bạc với đại chưởng quỹ. Bây giờ nhân dịp này có thể lấy được một vài công thức nấu ăn quý giá từ chỗ Tiểu Thảo đúng là rất hợp ý hắn.

Chu Quân Phàm gõ đũa vào đĩa, lôi kéo lại sự chú ý của hắn, chỉ điểm: “Ngươi đấy, muốn người khác kiếm tiền giúp ngươi mà không cho người ta chút lợi thì ai chịu làm?”

Chu Tử Húc cũng rất quyết đoán, hắn cắn răng nói: “Tiểu Thảo, nếu như mỗi năm muội có thể cung cấp vài công thức nấu ăn mới cho Trân Tu Lâu, vậy thì cổ phần của Trân Tu Lâu chia muội một phần.”

“Chỉ là một chi nhánh này hay tất cả Trân Tu Lâu?” Chu Tuấn Dương biết Chu gia có mở mấy chi nhánh ở những khu thành thị phồn hoa như Giang Nam. Sau này Trân Tu Lâu rất có thể sẽ trở thành sản nghiệp đứng đầu của Chu gia, mở rộng khắp cả nước nên hắn muốn kiếm chút lợi ích cho nha đầu mê tiền của hắn.

Chu Tam thiếu không chần chừ nói: “Tất cả Trân Tu Lâu đều chia muội một phần!”

Dựa lưng vào đại thụ to hóng mát, dù cho tương lai Tiểu Thảo không nghĩ ra món ăn nào mới cũng có thể dựa vào quan hệ của nàng và Dương Quận vương, còn có sự tín nhiệm của Hoàng thượng, đều là chỗ dựa vững chắc có thể gặp mà không thể cầu đối với Trân Tu Lâu và toàn bộ Chu gia. Phải biết, dù Chu gia là hoàng thương, không có hậu đài thì hai năm này lăn lộn ở Kinh thành cũng rất khó khăn. Nếu như không phải đồ ăn của Trân Tu Lâu ngon thì e rằng đã bị một vài cửa hiệu lâu đời có chỗ dựa đánh bại rồi.

Một phần hoa hồng của tất cả các Trân Tu Lâu, cho dù Dư Tiểu Thảo không thiếu tiền thì cũng không nhịn được sáng mắt lên. Hơn nữa Chu Tam thiếu cũng không yêu cầu cao, một năm vài món ăn mà thôi. Hơn nữa, Trân Tu Lâu càng kiếm được nhiều tiền thì nàng được hưởng càng nhiều!

Dư Tiểu Thảo trong lòng đã sớm mừng như hoa nở, ngoài mặt lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, đứng dậy nhìn Hoàng thượng vẫn còn đang ngấu nghiến thức ăn ngon trên bàn, thở dài nói: “Gà chảy nước miếng, mao huyết vượng và phu thế phê phiến ta biết làm thật. Thế này đi, chọn ngày không bằng thử ngày, hôm nay sẽ cung cấp luôn công thức nấu ba món này cho các ngươi được không?”

Chu Tam thiếu bày tỏ quả nhiên là như vậy, Dư Tiểu Thảo đúng là phúc tinh của hắn. Đáng tiếc bên cạnh nàng còn có Dương Quận vương đang canh chừng chằm chằm, nếu không thì cưới nàng về để nàng làm phu nhân gia chủ Chu gia, nhất định sẽ là phúc của cả Chu gia. Bây giờ nói gì cũng muộn rồi! Chu Tam thiếu có chút tiếc nuối dẫn Dư Tiểu Thảo vào bếp sau.

Nghe nói đông gia muốn để một tiểu nha đầu khoảng mười tuổi hướng dẫn nấu ăn, đám đầu bếp trong bếp cũng có chút không vui trong lòng. Nhưng mà đông gia cũng ở bên cạnh nhìn chằm chằm nên bọn họ cũng không thể không dừng tay học hỏi.

Khi Dư Tiểu Thảo nấu xong một đĩa gà chảy nước miếng, sau khi đám đầu bếp nếm thử lập tức thay đổi cái nhìn về nàng. Người ở đây đều là đầu bếp có kinh nghiệm phong phú, sau khi nhìn qua một lần cũng nắm được sáu bảy phần cách nấu gà chảy nước miếng. Hơn nữa Tiểu Thảo cũng rất tận tình hướng dẫn bọn họ, một ít bước làm mấu chốt không ngại phiền giảng đi giảng lại vài lần. Mười vị đầu bếp của Trân Tu Lâu ở thành tây nhanh chóng nắm giữ được bí quyết, gà chảy nước miếng ra lò cũng không kém cạnh Dư Tiểu Thảo!

“Hôm nay, nhã gian ở lầu hai ăn cơm được tặng miễn phí một phần món ăn mới gà chảy nước miếng. Từ ngày mai trở đi gà chảy nước miếng sẽ trở thành món ăn hạn chế trong Trân Tu Lâu, mỗi ngày chỉ bán hai mươi phần!” Chu Tam thiếu bưng phần gà chảy nước miếng Dư Tiểu Thảo tự làm lên nhã gian Phòng tướng quân đã bao ở lầu hai. Đùa chứ, người đứng đầu triều Đại Minh còn đang ngồi trong đó, phải phục vụ thật chu đáo.

Mười vị đầu bếp trong bếp hoàn toàn ném bỏ sự coi thường lúc đầu đối với Tiểu Thảo, tất cả đều nhìn nàng bằng ánh mắt sục sôi, chờ nàng dạy nấu món ăn thứ hai. Phu thê phê phiến và mao huyết vượng cần tiết tươi và nội tạng. Hiện tại thịt kho và nội tạng kho của Trân Tu Lâu đều nhập hàng từ cửa hàng đồ kho của Dư gia nên trong bếp cũng không thiếu mấy thứ này.

Nhưng mà Trân Tu Lâu có được thành tựu như bây giờ dù sao cũng có chỗ giỏi của nó. Dư Tiểu Thảo nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cần thiết. Dư Tiểu Thảo xắn tay áo lên đang chuẩn bị bắt tay vào làm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Chờ chút! Chờ ta với!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.