Mùa đông ở Kinh thành, tuy giá rét nhưng lại náo nhiệt. Tuyết bắt đầu bay lả tả từ sang giao thừa, lúc rơi lúc ngưng, thẳng đến ra mười sáu mới coi như dừng lại.
Người Dư gia lần đầu ăn tết ở Kinh thành, Chu Tuấn Dương thay đổi từ hình tượng kiêu ngạo lạnh nhạt ngày xưa thành hình tượng con rể ân cần nhiệt tình, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thịnh tình làm bạn đưa người nhà của tiểu phu nhân tương lai đi du biến khắp Kinh thành và xung quanh.
Đầu năm, hội miếu Bạch Vân Quan ở ngoại ô Kinh thành, một đám người đi dạo hội miếu và cùng nhau tham gia vui chơi, các hoạt động như “Hội thần tiên”, “Thắp đèn hoa đăng”, “Tung tiền”, “Sờ khỉ đá” đều phải góp vui một chân; mùng tám, hội hoa của một số thôn giàu có ở ngoại ô Kinh thành biểu diễn rất nhiều tiết mục. Chu Tuấn Dương hỏi thăm được chỗ náo nhiệt nhất liền mang theo người Dư gia tới: Cà kheo, chèo thuyền cạn, múa trống, hát ương ca(1),hội cờ, sư tử, xe đẩy, ngựa tre... Những thứ trong đó vô cùng náo nhiệt; nhưng náo nhiệt nhất đương nhiên phải là hội ngắm hoa đèn mười lăm tháng Giêng.
(1) Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.
Màn đêm chưa buông xuống, Chu Tuấn Dương ở nhà ăn xong một bát bánh trôi cùng cha mẹ huynh tẩu đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Tĩnh Vương nuốt xuống một miếng bánh trôi cuối cùng trong miệng, cau mày nhìn về phía bóng dáng đang đi như bay của con trai nhỏ, thuận miệng nói: “Tiểu tử này, mấy ngày nay lòng như trường thảo(2),ăn Tết cũng không yên phận. Đây lại muốn đi đâu hả?”
(2) Lòng như trường thảo: sự xao nhãng trong lòng, không tập trung, thái độ bốc đồng không ổn định
Khóe miệng Tĩnh Vương phi hàm chứa nụ cười, dùng giọng điệu hơi mang ghen tuông nói: “Còn không phải là vì trong lòng có một ngọn cỏ dài sao! Lòng dạ đều nghĩ về người ta, cha mẹ nhà mình cũng không ở bên cạnh, vội vàng chạy đi nịnh bợ nhạc phụ nhạc mẫu tương lai! Không cần hỏi, đây là lại đi đưa tiểu cô nương và người nhà đi xem hoa đăng rồi! Đều nói lòng nữ chỉ hướng ra ngoại, Tiểu Tam Nhi nhà ta ấy à, cũng là đứa lòng hướng ra ngoài!”
“Dương Nhi bày tỏ với Dư Tiểu Thảo thật rồi à?” Trong giọng nói của Tĩnh Vương không nghe ra một tia cảm xúc.
“Thật hơn cả vàng!” Tĩnh Vương phi nhận lấy nước ấm từ trong tay Mai Hương, nhấp một ngụm, nhẹ nhàng súc miệng, liếc mắt nhìn nam nhân nhà mình một cái, hỏi ngược lại, “Làm sao? Chàng không đồng ý?”
Tĩnh Vương liếc mắt nhìn vợ mình, hơi cẩn thận nói: “Ý kiến của ta không quan trọng, quan trọng là nàng và tiểu cô nương kia có thể hòa hợp được hay không! Một người làm cha chồng như ta, một ngày có thể gặp mặt con dâu được mấy lần? Ngày thường còn không phải mẹ chồng nàng dâu các nàng ở chung một chỗ nhiều sao? Quan trọng nhất là có thể hợp với tính tình nàng, giúp nàng vui vẻ!”
Đây là kẻ vô tình, người nghe có ý. Biểu cảm của Thế tử phu nhân trở nên có hơi mất tự nhiên. Ngày thường ngoại trừ buổi sáng nàng ta đến chủ viện thỉnh an Vương phi, những lúc khác thật đúng là hiếm khi có thời gian nói chuyện cùng bà. Nàng ta vốn cũng không phải cái loại người gặp may. Hơn nữa mẹ chồng lại là người thờ ơ mặc kệ mọi chuyện, Vương phủ từ trên xuống dưới trong ngoài nhiều chuyện như vậy, tất cả đều rơi lên trên đầu nàng ta.
May mắn lúc còn trong khuê phòng, khi mẫu thân quản sự thường xuyên mang nàng ta theo bên người, bên cạnh còn có ma ma quản sự chỉ điểm, phải trải qua hơn nửa năm mới có thể xử lý trôi chảy chuyện trong Vương phủ. Ngày thường đều bận bịu công việc trong phủ nên đương nhiên thời gian ở bên mẹ chồng cũng ít đi. Theo lời Vương gia vừa nói như vậy, nàng ta thật đúng là không phải một cô con dâu xứng đáng...
Tĩnh Vương phi liếc thấy biểu cảm hơi xấu hổ của con dâu cả, âm thầm trừng mắt nhìn chồng mình, nói: “Hoá ra con dâu này không phải cưới về cho con trai mà là cưới về cho thiếp? Nếu để truyền ra ngoài, xem còn ai bằng lòng gả khuê nữ lại đây nữa! Nói nghiêm túc, đương nhiên con dâu cưới về phải vừa lòng con trai, dẫu sao vợ chồng chúng nó cũng phải trải qua cùng nhau cả đời!”
“Ngày thường ta bận bịu công việc, không phải sợ nàng một mình trông nom cả một đại viện sẽ cô đơn sao?” Tĩnh Vương cũng cảm thấy lời bản thân vừa mới nói có chút không thỏa đáng, vội vàng giải thích.
Tĩnh Vương phi oán trách liếc xéo ông một cái, nói: “Con mắt nào của chàng nhìn thấy thiếp cô đơn? Ngày thường không biết thiếp chăm hoa làm cỏ, trêu chọc chó mèo có bao nhiêu thú vị ư! Tính tình con trai út của chàng như thế nào, chàng còn không biết! Đừng nói thiếp nhìn trúng nha đầu Tiểu Thảo kia, dù cho có không trúng cũng phải cho nó cưới vào cửa. Còn không chàng nỡ để con trai mình sống cả đời một mình sao!”
Tĩnh Vương tất nhiên biết rõ dáng vẻ trước kia của con trai út, theo người của thuộc hạ bẩm báo, tiểu cô nương Dư gia nhìn qua yêu kiều mềm yếu kia vậy mà có thể chế trụ mãnh thú như con trai út, ngay cả khi con trai kề cận ranh giới bùng nổ cũng có thể kéo nó trở về được. Quả nhiên, nồi nào úp vung nấy, đều là trời xanh đã sắp xếp tốt.
Khác không nói, chỉ nói đến khả năng điều chế dược thiện tuyệt diệu của con bé, vậy mà lại có thể điều trị khỏi thân thể gầy yếu của Vương phi. Tiểu cô nương đúng thật là có thể coi như phúc tinh của phủ Tĩnh Vương!
“Haizz... Chu gia chúng ta đều là kẻ si tình, Dương Nhi giống ta ở điểm này...” Tĩnh Vương thấy con trai cả con dâu cả đều thức thời cáo lui, cũng không giữ ý nữa, liếm mặt xán tới nói.
Tĩnh Vương phi liếc ngang ông một cái, cười như không cười nói: “Có thể nói con trai chúng ta còn chung tình hơn chàng nhiều! Ít nhất bên cạnh Dương Nhi trước nay chưa từng xuất hiện oanh oanh yến yến nào. Còn chàng thì sao? Coi là kẻ si tình gì chứ? Nếu không phải những nợ đào hoa đó của chàng, Dương Nhi nhà ta có thể biến thành như vậy hay sao? Chu Tiêu Nhạc, thiếp nói cho chàng biết, nếu không phải Dương Nhi của thiếp gặp được Dư Tiểu Thảo, khôi phục như bình thường, đời này thiếp cũng sẽ không tha thứ cho chàng!”
“Nàng nhìn xem, lại bới những chuyện mất mặt từ lâu đó lên rồi? Dương Nhi biến thành như vậy, nàng cho rằng kẻ làm cha như ta không đau lòng? Không hối hận?” Tĩnh Vương thấy trên mặt vợ lại hiện ra vài phần tức giận, vội cẩn thận nịnh nọt, làm bộ vẻ mặt mất mát thở dài, tiếp tục nói, “Mỹ Quyên, nàng cũng vừa mới nói, cha mẹ, huynh đệ, con cái đều là mây bay, người cuối cùng làm bạn bên cạnh vẫn chỉ là bạn già của mình thôi! Sao nàng có thể vì chuyện của con mà trút bực lên người bên cạnh là ta chứ?”
Tĩnh Vương phi đẩy mặt của ông ra, mắng ông một trận: “Chàng cút đi! Ai là “bạn già” của chàng chứ? Điểm nào của thiếp già rồi hả? Phòng phu nhân người ta chỉ nhỏ hơn thiếp một hai tuổi còn có thêm Lân Nhi được đấy, sao thiếp lại già rồi chứ?”
“Ta sai, đều là ta sai!” Tĩnh Vương nhìn làn da mềm mại như da tiểu cô nương của Vương phi, những nếp nhăn ở khóe mắt ban đầu cũng bởi vì uống trà thuốc do tiểu cô nương Dư gia phối mà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, người hơn bốn mươi tuổi mà nhìn qua lại giống như vừa mới ba mươi, vội thiệt tình tâng bốc, “Mỹ Quyên, ta mới phát hiện nàng càng ngày càng tươi trẻ. Nếu nàng đi cùng với con trai tựa như hai chị em ấy... Không được, ta phải hỏi xem trong tay tiểu cô nương Dư gia có loại trà thuốc nào thích hợp cho ta uống hay không, bằng không nếu thêm hai năm nữa ta sẽ trông giống như cha nàng... Nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ!”
“Hừ hừ, vừa rồi còn ghen tuông tranh sủng với con trai nữa, lúc này lại cảm thấy bản thân già rồi? Nhưng mà tuổi tác của nam nhân là năm tháng tích lũy, càng già càng có hương vị! Thiếp cũng không chê chàng, chàng uống trà thuốc trẻ hóa làm gì? Muốn thông đồng với tiểu cô nương nào ư?” Tĩnh Vương phi được nam nhân nhà mình khen đến trong lòng vui vẻ không thôi, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, cố ý dỗi ông.
Nha đầu ma ma trong nhà đều biết, lúc Tĩnh Vương và Vương phi ở cùng một chỗ không thích có người khác bên cách, bởi vậy cũng không ai nhìn thấy hai vợ chồng này tán tỉnh sến sẩm với nhau.
Khóe mắt Tĩnh Vương quét một vòng, không có ai! Liền bộc phát trở nên “không đứng đắn”. Ông dùng một tay ôm Vương phi vào trong lồng ngực, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của bà, nhu tình mật ý trong mắt nồng đậm đến mức có thể khiến người chết đuối: “Ngoại trừ nàng, ai cũng không đáng để ta thông đồng! Không phải vừa rồi nàng còn hâm mộ Phòng gia người ta có thêm Lân Nhi sao? Xem ra ta nên nỗ lực một chút tranh thủ đoạt sự nổi bật của tên Phòng Minh Triết kia, cho Dương Nhi bọn nó thêm một muội muội, nàng nói sao?”
“Chàng – lão già không nên nết này...” Tĩnh Vương phi không kịp mắng xong một câu đã bị chặn miệng. Thân thể cũng theo đó bay lên trời, khi bà phục hồi tinh thần lại mới phát hiện bản thân đã bị ôm kiểu công chúa, đi ra khỏi phòng khách, tiến thẳng về phía phòng ngủ.
Nhóm nha đầu hầu hạ bên ngoài cả kinh, vội cúi đầu làm bộ như không phát hiện. Tĩnh Vương phi vừa thẹn vừa bực, hung hăng cào nam nhân nhà mình vài cái. Sau một thời gian yên tĩnh, chỉ lát sau trong phòng liền truyền đến động tĩnh xấu hổ nào đó. Nha đầu hầu hạ vừa thẹn thùng nhưng đồng thời đáy lòng cũng hâm mộ tình cảm giữa Vương gia và Vương phi. Đã là vợ chồng già vài chục năm, vậy mà còn... nhiệt tình như vậy...
Chu Tuấn Dương đã ra khỏi Vương phủ, không biết cha mẹ mình đang bắt đầu kế hoạch “tạo người” không đàng hoàng xấu hổ chết người. Hắn đi thẳng đến Dư phủ, người Dư gia đã ăn xong bánh trôi, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn tới nữa thôi!
Ngay từ đầu, Tiểu Thạch Đầu đối với việc hắn cướp đi Nhị tỷ còn có chút cảm xúc mâu thuẫn, nhưng sau khi đi theo phía sau anh rể tương lai chơi đến điên cuồng mấy ngày, cậu bé đã trở thành người ủng hộ trung thành của “Nhị tỷ phu”. Cũng không phải cậu bé vì lợi mà quên chị mà vì mấy ngày nay, cậu bé đã nhìn ra, Dương Quận vương này chỉ là mãnh thú trong truyền thuyết, hắn tới trước mặt Nhị tỷ ngay lập tức trở thành một con chó lớn trung thành. Chẳng những Nhị tỷ được hắn chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, cưng chiều như tiểu công chúa mà chuyện liên quan đến người nhà của Nhị tỷ như bọn họ cũng được hắn thu xếp thoả đáng, chu đáo mọi mặt.
Tình cảm giữa Tiểu Thạch Đầu và Nhị tỷ vốn không giống bình thường. Cậu đương nhiên hy vọng Nhị tỷ có thể có được hạnh phúc. Đối với cậu, tất cả nam nhân trên đời này, không có một ai có thể xứng với Nhị tỷ, cũng chỉ có Chu Tuấn Dương mới miễn cưỡng vừa chớm vượt qua đường giới hạn đạt tiêu chuẩn thôi! Sau khi đến Kinh thành, cậu được Viện trưởng Viên mang theo tham gia các buổi văn nhân tụ họp vài lần, đồng thời với việc tăng cường được kiến thức, cậu cũng mơ hồ nghe được một số lời bóng gió về Nhị tỷ.
Con cháu quyền quý trong kinh đều có đôi mắt đặt ở trên đỉnh đầu, phần lớn đều mang chủ nghĩa đại nam tử. Từ trước đến nay Nhị tỷ luôn là người có khả năng; sư phụ cũng nói, nếu tỷ ấy là một nam tử, chỉ sợ thành tựu sẽ không thấp hơn Chu gia ở Đường Cổ.
Sau khi Nhị tỷ tới kinh, chẳng những trận đầu thẳng lợi mà hơn nữa còn hốt bạc mỗi ngày nhờ buôn bán rau dưa trồng trong lều lớn. Tuy tỷ ấy giúp phong phú bàn ăn của kẻ có tiền, vì tạo phúc lợi cho con cháu trong kinh nhưng đồng thời cũng bị người ta nói là gà mái báo sáng, nhiễu loạn triều chính, không ra thể thống gì. Hơn nữa xuất thân của Dư gia không cao, muốn tìm một người có thể khoan dung, tôn trọng, yêu quý Nhị tỷ quả thật rất khó.
May mắn, Dương Quận vương đã tuyên thệ chủ quyền từ sớm, đồng thời cũng đủ sức đủ lực theo đuổi Nhị tỷ. Biểu hiện của hắn còn coi như tạm được, Tiểu Thạch Đầu mới có thể miễn cưỡng thừa nhận hắn là “Nhị tỷ phu” được chọn. Nhưng Dương Quận vương có tốt hơn thế nữa, mà nếu Nhị tỷ không thích, bản thân cậu cũng sẽ không đồng ý. Trước mắt xem ra, Nhị tỷ dường như không hề ghét hắn tới gần và lấy lòng của... thôi thì quan sát thêm nữa vậy!
“Tỷ tỷ! Lân Lân rất nhớ tỷ, Lân Lân yêu tỷ tỷ nhất, Lân Lân muốn đi xem hoa đăng cùng tỷ!” Nghe thấy giọng nói non nớt mềm mại này, trong lòng Tiểu Thạch Đầu lại trợn mắt xem thường thật lớn. Đấy, lại thêm một tên tranh Nhị tỷ với cậu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]