Chương trước
Chương sau
Nghênh Xuân mếu máo, lo lắng nói: “Tiểu thư có thể gặp nguy hiểm không? Khi nãy Đổng thị vệ bảo tiểu thư đi cứu mạng… Ngay cả Dương Quận vương cũng không giải quyết được, tiểu thư có thể làm được gì cơ chứ? Không được, phải nhanh nhanh đi tìm một hộ vệ thân thủ tốt một chút đi theo bảo vệ tiểu thư mới được.”

“Ngươi biết bây giờ tiểu thư đang ở đâu không?” Ngô Đồng cũng lo lắng cho an nguy của chủ tử, nhưng nàng ta thật sự không thể làm gì.

Nghênh Xuân vừa nghe thế, trút giận mắng: “Đổng Đại Lực đáng chết này! Cũng không biết nói chuyện rõ ràng một chút, nếu tiểu thư bị mất một sợi tóc, xem ta có cạo hắn ta thành tên hói không!”

Đổng Đại Lực đang lao vùn vụt trên đường phố, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo từng trận, rùng mình thật mạnh mấy cái, một loại dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Đợi Dư Tiểu Thảo chạy đến Ngô gia, toàn bộ nội viện và ngoại viện của Ngô gia gần như đều là cảnh tượng đổ nát. Nếu không phải có Lưu tổng quản cố hết sức ngăn cản, thương vong của người Ngô gia khó mà tưởng tượng được. Phụ nữ và nha hoàn ma ma của Ngô gia đều co rúm lại trong dãy nhà sau.

Lúc này Giang Mỹ Vân đã tỉnh lại, nhìn thấy Chu Tuấn Dương đang điên cuồng thiếu chút lại hôn mê bất tỉnh. Ngô Quân Linh nhìn thấy biểu ca giống như ác quỷ, trong lòng cũng không dám có bất cứ suy nghĩ gì nữa, chỉ mong có người có thể hàng phục được con ác ma mất khống chế này.

Thì ra, tin đồn liên quan tới biểu ca trong Kinh không phải là tin vịt do vài người ghen tị với hắn bịa đặt. Nếu sớm biết như vậy, cho nàng ta mượn tám lá gan cũng không dám mơ tưởng đến biểu ca là Quận vương này nữa. Người trên người khác, đương nhiên nàng ta muốn làm, nhưng so với cái mạng nhỏ, cái nào nhẹ cái nào nặng ai ai cũng có thể suy xét được.

Hai mẹ con nhìn Chu Tuấn Dương đã mất lý trí, hóa thân thành “người cưỡng chế phá nhà chuyên nghiệp”, trong lòng vô cùng hối hận: Vì sao lại đi trêu chọc tên sát tinh này? Vì sao phải chọc giận hắn chứ? Ngô Quân Linh cũng không ngừng nghĩ lại, cuối cùng câu nói nào của bọn họ đã khởi động chế độ ác ma của biểu ca thế?

Ngũ thành binh mã ty nhận được lời cầu cứu của Ngô gia, đến hiện trường sớm hơn Dư Tiểu Thảo một bước. Thống lĩnh của Ngũ thành binh mã ty là một tên ranh ma, nhìn thấy Lưu tổng quản bị Chu Tuấn Dương ép đến không còn sức chống trả liên tục tháo chạy lập tức nổi da gà! Ngay cả Lưu công công võ công cao cường cũng bất lực, gã và thuộc hạ đi lên cũng sẽ trở thành vật hi sinh mà thôi.

Rất nhiều quân binh của Ngũ thành binh mã ty đều có người đứng sau, tùy tiện kéo một người ra cũng có thể là con cháu của võ tướng nhị phẩm, tam phẩm. Rất nhiều người đều xem công việc này như ván cầu, tương lai đào tạo theo hướng thân vệ của Hoàng thượng hoặc tiểu tướng ở biên quan. Nếu những người này xảy ra vấn đề, chắc chắn vị trí Thống lĩnh Ngũ thành binh mã ty sẽ không giữ nổi nữa!

Không có mệnh lệnh của Thống lĩnh, quân binh của Ngũ thành binh mã ty cứ thế ngơ ngác ngồi trên ngựa nhìn Dương Quận vương càng đánh càng hăng, trong lòng không khỏi hơi run rẩy. Lúc này trên người Lưu tổng quản đã bị thương, miêu tả bằng câu mình đầy thương tích cũng không khoa trương. Đây là lý do ông ấy vẫn luôn không chiến đấu chính diện. Ông ấy cố hết sức chống đỡ, hy vọng cái mạng già của mình có thể chịu đến lúc Dư cô nương đến đây.

“Tránh đường! Không giúp được việc thì tránh đường cả đi!” Giọng nói của Đổng Đại Lực như âm thanh thần tiên từ trên trời truyền xuống, mặc dù vẫn có chút xa, nhưng vẫn khiến Lưu tổng quản chấn động.

Đội ngũ của Ngũ thành binh mã ty như lấp kín cả con ngõ nhỏ, người bên ngoài hoàn toàn không vào được. Đổng Đại Lực lo lắng cho an nguy của chủ tử và Lưu tổng quản vừa là thầy vừa là bạn, tức giận đến trực tiếp chửi cha mắng mẹ. Dư Tiểu Thảo thấy thế, thì thầm với Đổng thị vệ mấy câu.

Ánh mắt Đổng thị vệ sáng lên, cất giọng rống về hướng Ngô gia: “Lưu tổng quản, ta và Dư cô nương không qua được, phiền ông dẫn chủ tử đến đây…”

Lưu tổng quản nghe xong, nhảy lên đảo tọa phòng(1) của Ngô gia. Còn chưa chờ ông ấy đứng vững, một tiếng vang lớn như sét đánh vang lên, trong nháy mắt đảo tọa phòng sụp đổ một nửa. Mảnh đá vụn, ngói vụn bắn tung tóe khắp nơi, con ngõ nhỏ trở nên rối loạn, rất nhiều quan binh đều bị mảnh vụn làm ngộ thương.

(1) Đảo tọa phòng: Dãy nhà kế cổng ra ngoài đường lớn của tứ hợp viện

“Rút… rút lui ra ngoài trước!” Thống lĩnh của Ngũ thành binh mã ty thấy chiến trường đã dời đến ngõ nhỏ, vội hốt hoảng rống lên một tiếng, binh mã trong ngõ nhỏ lập tức chạy ra bên ngoài, không mất bao lâu con ngõ nhỏ lại trở nên yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng đánh nhau của Chu Tuấn Dương và Lưu tổng quản.

Đổng Đại Lực thấy Lưu tổng quản sắp không kiên trì nổi nữa, vội vàng đi lên giúp đỡ. Hắn ta vốn là người hầu đời sau của phủ Tĩnh Vương, từ nhỏ được chọn trúng đi luyện công cùng chủ tử, vì thiên phú không tệ, bộc lộ tài năng trong các hạ nhân, trở thành người xuất sắc, mới được Lưu tổng quản chọn hầu hạ bên cạnh chủ tử. Mặc dù công phu của hắn ta nói riêng ra có thể chen vào hàng cao thủ, nhưng ở trước mặt Chu Tuấn Dương và Lưu tổng quản, chỉ có thể tính là một con tép mà thôi.

Thân thủ của tên này không linh hoạt bằng Lưu tổng quản, mới đi lên chưa bao lâu đã bị một chưởng của Chu Tuấn Dương đánh trúng, miệng phun máu tươi, thân thể bay về phía sau, sau lưng đụng trúng vách tường, vách tường cũng theo đó sụp xuống.

Dư Tiểu Thảo khiếp sợ nhìn một màn này. Cao thủ quyết đấu sinh động trước mắt, không có chút hiệu quả đặc biệt gì. Mỗi khi Chu Tuấn Dương ra một chưởng đều sẽ mang theo một trận gió, nơi nó đi qua tựa như bị bão quét, sức phá hoại kinh người. Chỉ là một chưởng nhìn nhẹ nhàng thế thôi, trong nháy mắt đã khiến Đổng thị vệ mất đi khả năng chiến đấu rồi. Ngay cả cao thủ đại nội Lưu tổng quản cũng liên tục tháo chạy dưới tay hắn. Đúng là cao thủ tuyệt thế!

Khoảnh khắc nàng đang ngẩn ra, Lưu tổng quản cũng bị chủ tử đánh trúng, ngã xuống đất không dậy nổi. Hai đại cao thủ đều bị quật ngã chỉ trong nháy mắt. Đây là sức chiến đấu cấp bậc nào thế!

Lưu tổng quản: Bà cô của tôi ơi, người đừng ở đó cảm thán nữa! Nếu còn không ra tay, lão nô sẽ phải đi lĩnh cơm hộp đấy!

Lúc này Chu Tuấn Dương thật sự giống như một con bù nhìn, bị ác ma trong lòng chi phối. Từng ngọn cây cọng cỏ, từng miếng ngói viên đá đều như tràn đầy ác ý, loại ác ý này quấn chặt lấy hắn, giam cầm hắn, khiến hắn gần như không thể hô hấp. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ: “Hủy diệt! Hủy diệt mọi thứ bên cạnh, hủy nhiệt tất cả nơi phát ra ác ý, thoát khỏi xiềng xích khiến người khác hít thở không thông kia.”

“A…” Tiếng gầm thét như đến từ địa ngục vang lên, gần như không thể dùng tiếng người để miêu tả nữa, giống như một con dã thú đang bị thương, khiến người ta run rẩy.

Dư Tiểu Thảo nghe thấy sự đau đớn và tuyệt vọng của Chu Tuấn Dương từ trong tiếng kêu gào này, không kìm lòng nổi rơi nước mắt. Ngay tại khoảnh khắc Chu Tuấn Dương nâng cao sư tử đá muốn ném về phía Lưu tổng quản đã không còn năng lực hành động, một giọng nói như đến từ thiên đường, phá vỡ tầng tầng bóng tối, xua tan ác ý nồng đậm truyền vào tai, vào linh hồn hắn: “Chu Tuấn Dương…”

Ai? Ai đang gọi hắn? Chu Tuấn Dương giữ động tác nâng sư tử đá lên cao chậm rãi xoay người, trong đôi mắt phượng đỏ ngầu màu máu hiện lên một tia mê man.

“Chu Tuấn Dương, sư tử đá nặng như vậy, huynh nâng không mệt sao? Buông xuống nhanh lên!” Dư Tiểu Thảo không bị vẻ dữ tợn trên mặt hắn dọa sợ mà nhẹ nhàng nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về sư tử đá trong tay hắn tràn đầy lo lắng và thương tiếc.

Giọng nói này, quen thuộc như vậy, dễ nghe như vậy, giống như một dòng suối mát lạnh giội xuống đỉnh đầu, khiến đầu óc đang hỗn loạn của hắn hơi tỉnh táo lại một chút: Ai? Cuối cùng là ai không ngừng kêu tên hắn như thế?

Trưởng bối thân thiết đều gọi hắn là “Dương Nhi”, người ngang vai vế có quan hệ không tệ sẽ kêu hắn là “Tuấn Dương”, hơi xa là một chút sẽ kính trọng gọi hắn một tiếng: “Dương Quận vương”. Hình như chỉ có một người sẽ không ngừng tùy tiện gọi thẳng tên thật như vậy, hắn đã phản đối rất nhiều lần muốn nàng gọi mình là “Dương ca ca”, những vẫn chưa từng toại nguyện.

Chu Tuấn Dương nâng sư tử đá di chuyển vài bước về phía giọng nói truyền đến, trên mặt hắn vẫn đầy vẻ hoang mang.

Đổng Đại Lực bị thương nhẹ hơn đã lặng lẽ đi đến bên cạnh Lưu tổng quản, muốn chuyển ông ấy đến một nơi an toàn. Thấy một màn này, Đổng Đại Lực hơi lo lắng hỏi: “Lưu tổng quản, chủ tử sẽ không ngộ thương Dư cô nương chứ? Nếu thật sự như vậy, sau khi chủ tử tỉnh táo lại sẽ cảm thấy tự trách.”

Lúc đầu Lưu tổng quản cũng vô cùng lo lắng, nhưng khi ông ấy nhìn thấy chủ tử vì một giọng nói của Dư cô nương mà dừng động tác hung ác lại, chợt cảm thấy quyết định của mình rất sáng suốt. Lấy một viên thuốc trị nội thương từ trong lòng ra nuốt xuống, Lưu tổng quản không còn liên tục nôn ra máu nữa, lồng ngực cũng thoải mái hơn rất nhiều. Thuốc trị thương Dư cô nương tự tay làm, đúng là hiệu quả phi phàm.

“Đừng lo lắng, cho dù ở trong trạng thái hung bạo, chủ tử cũng không nỡ đúng vào một đầu ngón tay của Dư cô nương. Chúng ta yên lặng nhìn chuyện này phát triển thôi!” Lưu tổng quản nhờ Đổng Đại dìu đỡ từ từ ngồi dậy, dựa sát vào vách tường đổ nát, thở hổn hển.

“Chu Tuấn Dương, huynh đừng như vậy, tỉnh táo lại nhanh lên, ta sẽ lo lắng đấy!” Giọng nói của Dư Tiểu Thảo hơi nghẹn ngào, nàng nhìn thẳng vào Chu Tuấn Dương đang đi từng bước về phía trước, khóe miệng vẫn treo nụ cười hắn thích nhất. Hắn từng nói, nụ cười của nàng là thứ cứu rỗi hắn, cho dù nước mắt không thể khống chế liên tục rơi xuống, nụ cười vẫn không thể mất đi.

Chu Tuấn Dương nghiêng đầu, sư tử đá trong tay ầm ầm rơi xuống đất tạo thành một hố sâu. Cảm xúc dữ tợn trên mặt hắn dần dần tán đi, đầu óc cũng ngày càng tỉnh táo: Là tiểu nha đầu của hắn! Đáng chết! Sao hắn có thể quên mất tiểu nha đầu chứ? Giọng nói của nàng, nụ cười của nàng và cách gọi thẳng tên kia đã khắc sâu trong đầu óc, trong linh hồn hắn từ lâu rồi.

“Tiểu… Thảo?” Đầu óc Chu Tuấn Dương vẫn vô cùng hỗn loạn như trước, nhưng u ám bên người đã dần tan đi, bóng dáng nhỏ nhắn, gầy yếu, mảnh khảnh kia ngày càng rõ ràng. Tất cả ác ý đều bị hơi thở tươi mát tản ra từ trên người nàng đánh đến tan tác.

Nụ cười trên mặt Dư Tiểu Thảo càng tươi hơn, đi về phía trước hai bước, duỗi cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết về phía hắn, đôi mắt to được nước mắt gột rửa càng sạch sẽ trong suốt hơn: “Đúng vậy! Là ta, Dư Tiểu Thảo đây! Đến đây, ta dẫn huynh về nhà!”

Nhà, là một bến cảng an toàn, không có tàn sát khốc liệt, không có ngươi lừa ta gạt, không có yêu ma quỷ quái, không có ác ý trùng trùng. Bởi vì có nàng, nên mới yên tâm…

“Đừng… đừng tới đây! Ta… sẽ làm nàng bị thương…” Nhìn thấy vết ửng đỏ rõ ràng trên gò má mịn màng của Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương đột nhiên không duỗi tay ra nữa, ép mình lùi về phía sau mấy bước. Cách người cứu rỗi hắn ngày càng xa, khiến ác ma trong lòng hắn lại rục rịch lần nữa.

Bàn tay nhỏ bé của Dư Tiểu Thảo thuận theo tầm mắt của hắn sờ nhẹ lên mặt mình, một cảm giác đau nhói đánh úp tới. Chắc chắn khi nãy lúc chiến đấu kịch liệt bị mảnh vụn bắn tung tóe làm bị thương rồi. Nàng lặng lẽ bôi một ít nước linh thạch nồng độ cao lên tay, vừa lau đi vết máu tươi vừa để vết thương nhỏ bé kia nhanh chóng kết vảy bung ra, chỉ còn lại một dấu vết màu hồng nhạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.