Từ sau nụ hôn ngày lễ trưởng thành kia, Dư Tiểu Thảo phát hiện Chu Tuấn Dương càng lúc càng dính người.
Hỏa khí doanh của đại doanh Tây Sơn đã bắt đầu mở rộng quy mô, kiếp trước Hoàng thượng rất yêu thích súng ống, dù là sản xuất súng kíp hay là đại pháo đều được tiến hành đâu vào đó. Thuộc hạ của Chu Tuấn Dương ở Hỏa khí doanh mỗi người đều được trang bị một cây súng kíp, mỗi thiên hộ đều được phát một chiếc đại pháo.
Sau khi giao việc huấn luyện bắn súng trong Hỏa khí doanh cho Đổng Đại Lực đã lộ thiên phú thần súng ra, Chu Tuấn Dương phủi tay làm chưởng quỹ, phụ trách việc đưa đón cô vợ nhỏ của hắn đến các trang viên dưới quyền hoàng gia gây giống thúc đẩy tăng trưởng, thỉnh thoảng lại hôn trộm một cái, cuộc sống vô cùng dễ chịu.
Lúc này, dù là Kinh thành hay những nơi gây giống lân cận đó của triều đình và nông trường của Dư gia ở Đường Cổ đều được chính quy hóa. Nông trường gây giống ở Kinh thành chia thành bốn nông trường lớn, do Hoàng thượng phái thân tín đến giám sát. Sau khi tiến hành thử nghiệm trong hai năm, người trong nông trường gây giống đều đã quen với quy trình trồng trọt. Đến đầu vụ trồng trọt mùa thu, Tiểu Thảo đến các nông trường đưa hạt giống nàng đã chuyên tâm “nuôi dưỡng”, hơn nữa thuận tiện tra xét những giếng nước trong nông trường, chỉ đơn giản vậy thôi.
Quản lý của nông trường phát hiện hạt giống Dư đại nhân đưa đến không khác gì mấy với hạt giống sẵn có trong nông trường nên thử dành ra một mảnh đất trồng bằng chính hạt giống do nông trường sản xuất ra. Đến lúc thu hoạch, sản lượng cũng xấp xỉ nhau.
Nhưng mà sau khi bán hạt giống từ phần đất đó đi thì quan phủ địa phương lập tức nhận được giấy khiếu nại của bách tính, nói tiệm hạt giống nào bán hạt giống giả, hạt giống bọn họ mua cho sản lượng thấp hơn hẳn năm mươi, một trăm cân so với thôn bên cạnh. Số lương thực ấy còn quan trọng hơn cả tính mạng của bách tính nữa. Bán hạt giống giả, đây không phải hại người sao?
Cùng mua hạt giống trong một tiệm hạt giống mà sản lượng lại chênh lệch nhiều như vậy không khỏi khiến một vài người nghi ngờ này nọ. Sau khi xác nhận thực hư thì phát hiện những hạt giống cho sản lượng thấp kia là loại không qua tay Dư đại nhân nuôi dưỡng.
Có vài người “biết rõ tình hình” nói mỗi lần Dư đại nhân gây giống đều dùng một loại nước thuốc tự chế, không những có thể cho sản lượng cao mà còn phòng sâu bệnh. Vì thế mà có vài người cố ý ép Dư Tiểu Thảo giao ra công thức nước thuốc bí truyền kia, thậm chị còn “kiện” lên tận chỗ Hoàng thượng.
Hoàng thượng hiểu rõ lai lịch của Tiểu Thảo nên đương nhiên sẽ tìm cớ bảo vệ nàng. Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Rốt cuộc thì Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn phải trở về thế giới của nó, khi đó chẳng phải là sản lượng lương thực lại trở về “như trước giải phóng” sao?
Hoàng thượng cũng sai Tiểu Thảo lén thử nghiệm cải tiến ra hạt giống cho sản lượng cao chân chính, còn để bộ Công tiến hành nghiên cứu chế tạo các công cụ phục vụ cho nông nghiệp, ví dụ như các loại máy gieo hạt, máy gặt…
Từ sau khi biết được từ chỗ Tiểu Bổ Thiên Thạch rằng sau khi nó khôi phục lại thời kỳ pháp lực toàn thịnh sẽ giúp nàng cải tạo gene hạt giống, tạo ra hạt giống lúa mạch cho sản lượng hơn năm trăm cân. Vì có sự bảo đảm của nó nên Dư Tiểu Thảo chẳng vội vàng gì. Dù sao nàng cũng không phải người làm ruộng giỏi thật sự, cũng không có khả năng làm như Viên Long Bình*. Thứ nàng dựa vào là thần khí ăn gian Tiểu Bổ Thiên Thạch mà thôi.
(*) Viên Long Bình là một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước, ông đôi khi được truyền thông Trung Quốc gọi là “Cha đẻ lúa lai”.
“Nha đầu, ngô đã thu hoạch, lúa mì vụ đông cũng đã trồng. Trước đây nàng nói sẽ giúp gia thuần phục nuôi ngựa tốt, có phải nên thực hiện rồi không?” Sau khi Hỏa khí doanh đi vào quỹ đạo, Chu Tuấn Dương bắt đầu huấn luyện kỵ binh.
Kỵ binh linh hoạt cơ động lại mạnh mẽ, Chu Tuấn Dương thấy triều Đại Minh nhất định phải đào tạo được một quân đoàn kỵ binh cho riêng mình. Sự cơ động của kỵ binh có thể bảo đảm cho quân lính nhanh chóng truy kích, bao vây, đánh lén và tiếp viện trong thời gian ngắn nhất. Lực công kích của kỵ binh có thể đối phó được với phương trận được trang bị đơn giản. Bởi vì kỵ binh cưỡi ngựa với tốc độ cao vọt trong trong trại địch nên có tác dụng phá hỏng trận hình của địch, khí thế hung hăng của bọn họ cũng có thể khiến quân địch sợ hãi nhụt chí. Kỵ binh chính là cơn ác mộng của bộ binh. Dân du mục của phương Bắc Đại Minh vô cùng dũng mãnh, cũng tập luyện như kỵ binh là chính nên tác chiến trên thảo nguyên rộng mênh mông đã lộ rõ ưu thế của kỵ binh. Quân đội của Đại Minh chịu thiệt dưới tay kỵ binh của địch không chỉ một hai lần. Nhất là sau khi mùa đông đến, vì lương thực vật tư nên kỵ binh quân địch chơi đánh du kích, sau khi đến một chỗ giết người cướp của thì nhanh chóng rút lui, chờ khi quân Đại Minh chạy đến thì trong thôn chỉ còn một mảnh hoang tàn và xác người đầy đất. Quân lính biển ải hận thấu xương kỵ binh quân địch.
Cũng có tướng lĩnh muốn lập kế hoạch xây dựng quân đoàn kỵ binh trong đội ngũ của mình, nhưng ngựa của kỵ binh lấy từ đâu ra? Trại nuôi ngựa ở quan ngoại nhất định sẽ không bán ngựa tốt cho quân đội Đại Minh để bọn họ đánh chiếm quê hương mình. Một vài trại nuôi ngựa trong nước thì ngựa tốt ngựa xấu lẫn lộn lại không đủ, không thể nào so được với ngựa mà đám dân du mục kia nuôi được. Nếu như miễn cưỡng thành lập kỵ binh cũng sẽ vì nguyên nhân thiếu ngựa mà chỉ có thể chạy theo sau địch chịu thiệt.
Chu Tuấn Dương đã sớm mong muốn có được ngựa yêu Tiểu Hồng của Tiểu Thảo. Hắn còn đặc biệt mời người nuôi ngựa giỏi đến kiểm tra xem phẩm loại của Tiểu Hồng, vậy mà lại không có kết quả. Rất nhiều người nuôi ngựa giỏi đều nói, phẩm loại của Tiểu Hồng hẳn là loại liệt mã lai rất phổ biến trong loài ngựa, không có gì đặc biệt, người ta vẫn thường dùng loại ngựa này để kéo xe chở hàng. Chỉ là không biết chủ nhân nuôi dưỡng kiểu gì mà có thể nuôi một con liệt mã bình thường đạt đến cảnh giới của loài ngựa quý. Nếu như không phải e ngại thân phận của Dương Quận vương thì những người nuôi ngựa đó đã sớm lén hỏi Tiểu Thảo dùng thứ gì nuôi ngựa.
Chu Tuấn Dương càng khẳng định Tiểu Thảo có cách biến liệt mã thành ngựa quý. Đương nhiên, nếu nàng đã không muốn tiết lộ bí mật thì hắn cũng không ép buộc nàng. Cùng lắm khi hắn đào tạo tinh binh trong Hỏa khí doanh, lén vào trại địch trộm ngựa.
Tiểu nha đầu không hề phụ sự mong đợi của hắn, hắn chỉ nhắc nhở nàng một câu nàng đã sảng khoái đồng ý. Nhưng mà Tiểu Thảo nhấn mạnh, thần câu nàng nuôi được đều tính là công lao của hắn và sư phụ nuôi ngựa. Chu Tuấn Dương vui vẻ đồng ý, còn đặc biệt tìm hai người biết nuôi ngựa ra từ chỗ ám vệ, tuyên bố với bên ngoài là người giỏi thuần hóa ngựa mời từ quan ngoại về.
Ngày hôm nay trời xanh mây trắng thời tiết rất tốt. Chu Tuấn Dương nhận thánh chỉ dẫn theo hai “sư phụ” giỏi việc thuần hóa ngựa đi đến quan ngoại.
Hai năm nay Hỏa khí doanh đã tham gia dẹp loạn ở vùng biên ải mấy lần, lần nào cũng hoàn thành xuất sắc, hơn nữa không có binh lính nào bị thương, còn chiếm lại được ba tòa thành của địch. Có thể nói dù là chiến thuật hay thương thuật thì các binh lính của Hỏa khí doanh đều phát huy rất xuất sắc. Trong triều đình, dù là võ tướng không hợp tính với Chu Tuấn Dương cũng rất kính nể cách luyện binh của hắn.
Khi hắn ở trên triều đình thẳng thắn nói ra ưu thế của kỵ binh, hơn nữa còn nói muốn xây dựng một trại nuôi ngựa hoàng gia ở phương Bắc thì trong triều im lặng không một tiếng động. Phải biết rằng trại nuôi ngựa đâu dễ xây như vậy? Chỉ có người nuôi ngựa giỏi là được à? Giống ngựa tốt ở đâu ra? Rất nhiều người đều cảm thấy Dương Quận vương quyết định làm vậy không hợp lý, bọn họ đều chờ xem trò cười của hắn! Nhưng mà Hoàng thượng rất coi trọng hắn, vì trước đó hai ngày khi Tiểu Thảo vào cung thỉnh an Hoàng hậu đã từng xin ý chỉ của hắn ta, nói là muốn giúp Chu Tuấn Dương đến quan ngoại xây trại nuôi ngựa. Có bàn tay vàng này ở đây, Chu Quân Phàm rất mong đợi sự ra mắt của trại nuôi ngựa.
Nếu như Đại Minh có một đội quân kỵ binh được trang bị đầy đủ, hơn nữa được trang bị súng kíp, đây nhất định là đội quân không ai cản nổi đánh đâu thắng đó! Mỗi người đàn ông đều có mơ ước kiến công lập nghiệp, Hoàng thượng nào cũng mong dân giàu nước mạnh. Chu Quân Phàm nâng cao tinh thần, lập tức phê chuẩn cho Tiểu Thảo đi cùng, còn phái cả Tô Nhiên Đại tổng quản đi theo trông coi.
Vì thế nên lúc đi đường, trong đội ngũ có thêm một mỹ nam tử bạch y phấp phới tiên khí đầy người. Có người đẹp trai như vậy ở bên cạnh nên Tiểu Thảo rất hớn hở, nhưng Chu Tuấn Dương lại không vui lắm. Vốn là hai người sẽ có một lộ trình đầy ngọt ngào nhưng nay lại xuất hiện bóng đèn sáng chói cản trở, người đàn ông nào cũng sẽ không vui.
Hoàng thượng còn phái cả một tốp lính của Hỏa khí doanh Tây Sơn đi theo, phụ trách việc canh phòng cho trại nuôi ngựa. Tuy rằng trải qua mấy trận đại chiến, một vài bộ lạc ở quan ngoại đã an phận hơn nhưng xây dựng trại nuôi ngựa ở biên ải phải đề phòng những tên ngoại tộc làm chuyện xấu.
Cuộc hành trình hai người Chu Tuấn Dương mong chờ giờ lại thành một đám người đi cùng, rận nhiều khó chịu, lắm kỳ đà thế này hắn không khó chịu mới là lạ. Nhưng mà tiểu nha đầu nhà hắn cứ mỉm cười tươi như hoa với tên thái giám đẹp trai chết tiệt đó khiến hắn càng thêm khó chịu.
Có cần lấy cớ so tài đánh một trận với tên thái giám chết tiệt đó không nhỉ? Nhưng mà nếu thua thì sẽ mất mặt lắm! Thôi, bỏ đi, hắn nhịn! Lúc này hắn còn chưa chắc chắn hắn có thể đánh thắng Tô tổng quản hay không, không thể tự rước nhục vào thân được!
“Tô tiên sinh, nếm thử canh phi long ta nấu đi! Hôm nay vận may khá tốt, săn được một con phi long. Người ta đều nói trên trời có thịt rồng dưới đất có thịt lừa, thịt phi long nấu canh ngon lắm!” Lúc nghỉ ngơi trong rừng, Dư Tiểu Thảo múc một bát canh đưa đến chỗ y, vui vẻ thưởng thức vẻ đẹp khi mỹ nam dùng bữa, đúng là cảnh đẹp ý vui mà!
“Thảo Nhi, gia cũng muốn uống canh phi long…” Lúc này Dương Quận vương mặt lạnh biến thành một con chó lớn cầu được chủ nhân yêu thương, đòi canh từ chỗ Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo chẳng buồn nhìn hắn cứ thế nói: “Trong nồi có, huynh tự đi múc đi! Tô tiên sinh, hương vị thế nào? Tay nghề của ta không tệ chứ?”
Nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Nhiên, y khẽ gật đầu nói: “Thịt phi long tươi ngon, nêm nếm vừa vặn, đúng là rất ngon!”
Bình giấm chua trong lòng Chu Tuấn Dương càng tỏa mùi nồng nặc. Hắn chìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Nhiên, không thể không thừa nhận tên thái giám chết tiệt này rất tuấn tú, nhất là nụ cười dịu dàng ấm áp kia rất đi vào lòng người, đây chính là loại hình tiểu nha đầu thích! Nhưng mà hắn cũng thầm vui mừng vì Tô Nhiên là thái giám, nếu không hắn không dám khẳng định nha đầu nhà hắn có thay lòng đổi dạ hay không.
“Nha đầu, nàng đừng phân biệt đối xử thế được không? Phi long là gia săn được, gia vặt lông, gia nhóm lửa… Y chỉ ngồi mát ăn bát vàng. Gia muốn uống bát canh còn phải tự đi lấy, bất công!” Mắt phượng oán trách nhìn nàng, gương mặt tuấn tú vừa tức giận vừa đáng thương.
Tô Nhiên nhàn nhạt liếc nhìn Chu Tuấn Dương đang “cầu được an ủi”, cười thầm đến đau ruột. Mỗi ngày nhìn bình dấm chua này tỏa mùi, ngay cả cơm cũng có thể ăn hai bát!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]