Tên mặt râu hiểu rất rõ, lúc đối diện với cái chết, thời gian càng dài sự sợ hãi trong lòng càng lớn, cho nên bước nào bước nấy gã ta cũng bước rất chậm. Ngay lúc gã ta từ từ giơ lên trường đao sáng bóng chém về phía Tiểu Thảo thì đột nhiên biểu cảm đắc ý trên mặt gã ta cứng lại.
Hạ Uyển Ngưng nhìn theo ánh mắt hoảng sợ của gã ta, chỉ thấy một họng súng đen ngóm nhắm thẳng ngực gã ta.
“Súng cầm tay? Hạ Uyển Ngưng vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên “Sao muội lại có thứ này, sao không sớm lấy ra? Hại ta vừa nãy còn chuẩn bị tinh thần liều chết giúp hai người tranh thủ thời gian nữa!”
“Sớm lấy ra thì đâu còn vui nữa?” Dư Tiểu Thảo cầm chắc súng trong tay, nhìn chằm chằm vào tên mặt râu đang toát mồ hôi lạnh, khóe miệng khẽ cong lên ý cười lạnh “Ồ! Còn nhận ta súng cầm tay à! Xem ra đã chứng kiến uy lực của súng ống Đại Minh chúng ta! Thế nào? Nếu biết súng ống của Đại Minh chúng ta mạnh, còn dám xông lên đánh cướp Quận vương gia, sống chán rồi nên tìm chết phải không?”
“Khụ... hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm!!” Lúc này tên mặt râu vô cùng sợ hãi, cố mỉm cười “Gần đây có hơi thiếu thốn, tiểu công tử lại để lộ tiền tại ở quán trọ cho nên ta mới bị tiền tài che mờ mắt nổi ý cướp đoạt. Cũng may chưa tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, xin tiểu công tử nương tay, tha cho ta và các huynh đệ một con đường sống”
“Đừng nghe gã ta! Nổ súng, bắn chết đi!!” Hạ Uyển Ngưng bị mấy lời nói tục tĩu của gã ta chọc giận, tức một bụng lửa giận. Bây giờ người rơi vào tay bọn họ, nàng ta cảm thấy làm vậy chẳng có gì đáng tiếc cả!
“Đừng, đừng! Bà cô à, vừa nãy là ta có mắt không biết thái sơn, mạo phạm ngài. Nếu ngài không vui thì dùng roi đánh ta trút giận...” Tên mặt râu này lại là loại co được dãn được, gã ta lập tức nở nụ cười, còn tự tát mặt mình mấy cái.
Dư Tiểu Thảo không kiên nhẫn dùng súng chỉ chỉ gã ta, quát lên: “Còn không buông vũ khí xuống, bảo thuộc hạ của ngươi dừng tay? Đúng là muốn nếm thử uy lực của súng ống Đại Minh phải không?”
“Lạch cạch” Trường đạo trong tay tên mặt râu bị ném xuống đất ngay lập tức, gã ta rống lên với các anh em đã rơi vào thế yếu: “Dừng tay, con mẹ nó dừng lại hết cho lão tử!!”
“Nhị ca!” Một người lưng hùm vai gấu thấy vậy thì trợn mắt nhìn tên mặt râu sau đó hung hăng vọt về phía Tiểu Thảo. Tốc độ kia không hề chậm, chỉ trong nháy mắt đã thấy trường đao chém đến nơi.
Đột nhiên một tiếng “Đoàng!” vang lên, tên dám xông về phía Tiểu Thảo vẫn vọt về phía trước hai bước theo quán tính, nhưng thân thể cứng như cột sắt của gã lại ngã xuống nơi cách Tiểu Thảo chưa đến 3m, nằm bất động dưới chân tên mặt râu.
Tên mặt râu chậm rãi nhìn về phía người anh em ngã dưới chân mình, phát hiện trước ngực gã có một lỗ máu, máu tươi ào ạt tràn ra ngoài. Gã ta lại nhìn về phía tiểu công tử áo trắng kia, phát hiện trong tay nàng đã là một cái súng khác, một họng súng khác còn đang bốc khói đang được một tên thị vệ dáng người không cao đứng bên cạnh nàng cầm lấy, mà tên thị vệ đó đang nhét cái gì vào trong súng.
Súng cầm tay của Đại Minh từ khi nào không đáng tiền như vậy? Một tiểu Quận vương lại có tận hai cái! Không phải nói số lượng súng của Đại Minh không nhiều cho nên nghiêm cấm tư nhân tàng trữ sao? Không lẽ tin tức bọn chúng dò la được đều là giả?
Đây là lần đầu tiên Dư Tiểu Thảo giết người, lưng đã toát một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng run lẩy bẩy. Nhưng mà nhìn bề ngoài lại không nhìn ra, nàng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm tên mặt râu. Súng cầm tay trong tay vững vàng chỉ thẳng vào tim gã ta.
Nhược điểm hiện tại của súng cầm tay là trong súng chỉ có một viên đạn, nã súng xong phải có thời gian lắp đạn. Cho nên trên chiến trường, binh sĩ Hỏa khí doanh đều chia làm hai nhóm, một nhóm nổ súng rồi lui xuống nạp đạn, nhóm sau tiến lên... cứ tuần tự như vậy.
Dư Tiểu Thảo cảm thấy thật may mắn vì nàng có hai khẩu súng. Một cái đương nhiên là Hoàng thượng lo lắng cho sự an toàn của nàng nên ban cho nàng. Cái còn lại là do chồng tương lai yêu dấu lén đưa nàng phòng thân. Lần này nàng mang hết đi, quả nhiên có đất dụng võ.
Nghĩ đến Chu Tuấn Dương đang ở trên chiến trường đầy máu tanh bảo vệ quốc gia, trong lòng Dư Tiểu Thảo lập tức dâng lên một luồng dũng khí. Tay trái nhận lấy súng đã lắp đạn trong tay Xuân Hoa, mỗi tay một súng chỉ về tên ngoại tộc còn đang ngây người như phỗng này, cười lạnh nói: “Còn muốn nếm thử uy lực của súng ống Đại Minh không? Bản Quận vương tác thành cho ngươi!!”
“Không dám, không dám!” Tên mặt râu không dám nghĩ xằng bậy nữa, hoàn toàn khuất phục “Tha mạng, xin tiểu Quận vương tha cho mạng chó của chúng ta!!”
“Tha cho các ngươi, cũng không phải không thể!” Dư Tiểu Thảo nghĩ một lát rồi ngoắc tay với mấy thị vệ của mình, sai bảo “Lột sạch quần áo của bọn chúng treo ở rừng cây nhỏ ven đường. Còn lúc nào bọn chúng mới được đồng bọn giải cứu thì phải xem nhân phẩm của bọn chúng rồi!”
Tên ám vệ kia co rút khóe miệng, nhận lệnh rời khỏi. Hạ Uyển Ngưng không cam lòng nói: “Không lẽ bỏ qua cho bọn chúng dễ dàng như vậy? Vừa nãy tên chết tiệt kia phun ra bao lời bẩn thỉu, đâu phải đệ không nghe thấy!”
Tên mặt râu đã bị bó thành cái bánh chưng, Dư Tiểu Thảo chỉ súng về phía gã ta, gật đầu nói: “Nghe thấy chưa? Hạ tỷ tỷ của ta rất bất mãn với việc vừa nãy ngươi ăn nói tục tĩu, không muốn bỏ qua cho ngươi quá dễ dàng! Nghĩ cũng phải, nếu không phải tiểu gia có súng, bây giờ không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Người khác thì bỏ đi, nhưng còn ngươi...”
“Ngươi không giữ lời, lật lọng!!” Tên mặt râu kinh hoàng nhìn họng súng đang dí trên người mình, gào ấm lên.
“Tiểu gia ta chỉ nói tha mạng cho các ngươi chứ không nói để các ngươi nguyên vẹn trở về!” Nụ cười của Tiểu Thảo khiến người khác run sợ “Phế tay phải của bọn chúng, để bọn chúng mãi mãi không cầm được vũ khí!!”
“Còn ngươi nữa! Dù sao cũng là đầu xỏ, nếu không trả cái giá cao hơn thì không công bằng lắm!!” Dư Tiểu Thảo nói với Hạ Uyển Ngưng “Miệng gã ta rất thối, tỷ tẩy rửa cho gã ta đi!”
Hạ Uyển Ngưng nhặt một cục đá to bằng hai bàn tay, hung hăng đập vào miệng của tên mặt râu. Một tiếng hét thảm thấu trời, cái miệng đầy răng của tên mặt râu rụng hơn nửa, miệng sưng như lạp xưởng, máu chảy giọt giọt xuống vạt áo trước.
“Tàm tạm!” Hạ Uyển Ngưng đảo mắt, nói “Cho ta mượn súng của đệ, ta phế một cái chân của gã ta mới tiêu tan được mối hận này. Nếu không cứ nghẹn trong lòng cũng không biết tìm ai xả giận!”
Dư Tiểu Thảo giật giật khóe mắt, nói một lúc, còn không phải muốn dùng thử súng cầm tay sao? Nàng ta nhét khẩu súng Hoàng thượng ban cho vào trong tay Hạ Uyển Ngưng, dặn dò: “Chơi thì chơi, đừng để bản thân bị thương. Giữ lại mạng chó của gã ta, danh tiếng của tiểu gia không thể bị gã ta bôi đen được.”
Nói trắng ra là chỉ cần giữ lại mạng, những việc khác nàng sẽ không quan tâm. Nàng nói xong thì ưu nhã rời khỏi. Hạ Uyển Ngưng hưng phấn nhận lấy súng cầm tay, chỉ loạn vào người tên mặt râu. Gã ta bị dọa sợ, mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ sợ nàng ta lỡ tay thì mạng nhỏ của gã ta coi như xong!
Cuối cùng Hạ Uyển Ngưng nhắm vào đùi phải của gã ta, “Đoàng” một tiếng, tên mặt râu kêu re ré như heo bị chọc tiết.
“Ôi ôi! Bắn trượt rồi, lãng phí một viên đạn!!” Hạ Uyển Ngưng tiếc rẻ thở dài, lúc Xuân Hoa lắp đạn cho nàng, nàng dùng chuôi roi vỗ mặt tên mặt râu, nói: “Kêu la cái gì? Còn chưa bắn ngươi, nhìn dáng vẻ sợ hãi của ngươi kìa, gan nhỏ hơn gan kiến, còn không biết xấu hổ đòi đánh cướp!!”
“Con mẹ...” Tên mặt râu còn chưa chửi xong lời thô tục thì họng súng kia đã nhắm thẳng tim gã ta khiến gã ta nuốt sạch lời chưa nói và máu tươi vào trong bụng.
“Nếu ngươi còn chọc ta khó chịu nữa, có khi phát súng tiếp theo sẽ vào đây đấy! Đến lúc đó, lỗi tính là của bản cô nương, chứ không phải Quả Quận vương không giữ lời hứa đâu nhỉ?” Hạ Uyển Ngưng nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi liên tục xin tha của gã ta, cảm thấy rất hả giận.
“Đừng đùa nữa! Còn dây dưa nữa chúng ta sẽ không kịp đến điểm dừng chân tiếp theo đâu!!” Viên Tuyết Diễm đi sau Tiểu Thảo nhắc nhở bạn tốt của mình.
Hạ Uyển Ngưng nhắm ngay đầu gối của gã ta nổ súng, lại bắn thêm một phát vào cổ tay phải, sai người treo cái tên còn đang kêu như heo bị chọc tiết này lên cây lớn rồi vui vẻ đuổi theo hai chị em tốt của mình.
“Sao rồi?” Đi đến gần Tiểu Thảo mới phát hiện vẻ mặt của nàng quái quái, tay chân đều đang run.
Viên Tuyết Diễm đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, nói với Hạ Uyển Ngưng: “Không biết, vừa nãy còn tốt, sang bên này là nôn ngay, đứng cũng không vững.”
"..." Hạ Uyển Ngưng lấy túi nước cho nàng uống hai ngụm, lo lắng nói “Không phải là bị dọa sợ rồi chứ? Vừa nãy rõ ràng rất trấn định, dáng vẻ, khí thế kia cũng làm ta sợ! Không ngờ rằng muội cũng biết sợ đó.”
Ninh Đông Lan giải quyết tốt công việc bên kia thì đi đến nói: “Lần đầu tiên ta giết người tay cũng run, trong lòng rất khó chịu. Có mang theo thuốc an thần không? Cho đệ muội ấy một viên. Đây là vấn đề tâm lý, phải để muội ấy ấy tự mình vượt qua.
Thu Thực vội vàng lấy một viên thuốc tản ra mùi thơm nhè nhẹ từ trong hòm thuốc tùy thân, hầu hạ chủ tử uống thuốc, đồng thời không quên tạ tội: “Đều do bọn thuộc hạ vô dụng khiến chủ tử sợ hãi rồi!”
Thu Thực vội vàng lấy một viên thuốc tản ra mùi thơm nhè nhẹ từ trong hòm thuốc tùy thân, hầu hạ chủ tử uống thuốc, đồng thời không quên tạ tội: “Đều do bọn thuộc hạ vô dụng khiến chủ tử sợ hãi rồi!”
“Ta không sao! Ngồi một lát là ổn thôi!! Đừng lo.” Dư Tiểu Thảo ngồi trên một tảng đá ven đường, cố gắng hít thở đều mấy hơi, trong mũi hình như vẫn còn mùi máu tươi quanh quẩn. “Oẹ.” nàng lại tiếp tục nôn.
Viên Tuyết Diễm tự tay đút nước cho nàng để nàng xúc miệng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng an ủi: “Đều do tên kia đáng chết! Nếu muội không nổ súng người chết chính là chúng ta! Giết một tên cường đạo để cứu người thân bên cạnh, muội làm rất đúng!! Đừng bị nó ám ảnh!”
“Đúng vậy! Vừa nãy muội rất giỏi, cách xa như vậy mà có thể bắn phát trúng luôn, nhất định là đã luyện tập rồi! Ta cũng đứng ở khoảng cách gần mà có bắn trúng đâu! Mất mặt lắm luôn!!” Hạ Uyển Ngưng cũng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thảo, ríu rít bày tỏ sự sùng bái với nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]