Chu Tuấn Dương hoảng hốt, tay chân luống cuống an ủi người yêu đang bùng nổ cảm xúc, dịu dàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc. Là gia không đúng, không nên vừa thấy nàng đã nói nàng. Nếu nàng không vui thì đánh gia đi. Đừng khóc sưng mắt, gia đau lòng!”
Chu Tuấn Dương nâng mặt nàng lên, bàn tay chai sạn lau đi nước mắt trên má nàng.
Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, nhìn đăm đăm khuôn mặt đẹp trai quyến rũ trước mặt: Trong đôi mắt phượng quyến rũ tràn ngập tình ý, đôi môi đỏ thắm hơi hé mở nói toàn lời đường mật. Nhất định là nàng đang nằm mơ, làm sao mà một người lăn lộn ở chiến trường Tây Bắc chinh chiến sa trường lại có thể càng đẹp hơn đây?
Đôi mắt to trong của nàng giống như mở ra van nước, nước mắt không ngừng chảy xuống. Nàng sụt sịt mũi, giơ tay mình lên há miệng cắn.
Chu Tuấn Dương nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đưa tay mình lên thế tay nàng, gương mặt tuấn tú mỉm cười giống như người bị cắn không phải hắn, hắn còn không quên trêu chọc nàng khuấy động không khí: “Sao thế? Gia không ở Kinh thành, không ai làm móng giò kho cho nàng à? Thèm đến mức phải gặm tay mình. Bảo sao nàng lại gầy đi, có phải gia không ở cạnh chăm sóc nàng thì nàng không chịu ăn uống đầy đủ phải không? Nên đánh!”
“Oa.” Ma âm vừa dứt không bao lâu của Tiểu Thảo lại vang lên, lần này càng khóc càng to, càng thương tâm.
“Sao vậy? Không đánh, không đánh! Sao gia nữ đánh nàng? Chỉ có nàng đánh gia thôi, gia chọc nàng không vui, đáng đánh!” Nói rồi cầm lấy bàn tay trắng nõn của nàng đánh bản thân vài cái.
“Hu hu hu... cắn tay không đau, ta lại đang nằm mơ rồi.” Tiểu Thảo khóc không thể kìm lại được. Ngay lúc tiểu thư chạy về phía Dương Quận vương, Ngô Đồng đã cho mấy người làm trong sân lui ra hết, bản thân nàng ta cũng tự giác rời xa nơi này. Lúc này trong sân lớn như vậy chỉ có mỗi Tiểu Thảo và Chu Tuấn Dương.
Chu Tuấn Dương nghe vậy thì dở khóc dở cười, hắn giơ bàn tay còn in dấu răng nhỏ của nàng lên cho nàng nhìn: “Nha đầu ngốc, nàng cắn gia thì sao nàng lại thấy đau cho được? Sao gia nữ để nàng bị thương chứ, chỉ sợ nàng cắn tay nàng thật!”
Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm dấu răng của mình một lúc mới xấu hổ ngừng khóc, thút thít nói: “Lần này thật sự không phải mơ?”
“Không phải mơ! Gia đã trở lại, chân thật đứng trước mặt nàng, không tin... nàng bóp mặt gia này?” Từ khi Chu Tuấn Dương ba tuổi đã kiên quyết không cho ai sờ mặt mình. Trước đây Tiểu Thảo muốn sờ một cái, hắn phản ứng như muốn lấy mạng hắn vậy. Nhưng mà bây giờ hắn lại chủ động cho nàng bóp mặt hắn, Tiểu Thảo nhất thời lại cảm thấy không thật.
Thấy tiểu nha đầu nhăn mặt, nước mắt lại bắt đầu sóng sánh trong mắt, Chu Tuấn Dương không biết nên làm gì mới đúng. Trong lúc nóng lòng, hắn cúi đầu, dùng môi mình chặn lại tiếng khóc sắp bật ra từ miệng nàng.
Dư Tiểu Thảo mở to mắt, nhìn rõ đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời kia tràn ngập tình ý, đôi môi mang theo mùi hương dễ chịu đặt trên môi nàng. Nụ hôn bất ngờ tràn ngập nhớ nhung và tình cảm sâu đậm khiến nàng không kịp phản ứng lại.
Đôi tay rắn chắc ôm chặt eo nàng, khiến nàng ép sát vào người hắn, không chừa ra khe hở nào. Mỗi chạm môi, đầu lưỡi dây dưa một chỗ, tay hắn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, vén sợi tóc ở trán nàng, nhẹ nhàng vuốt ve gáy nàng, đẩy môi nàng càng sát hắn hơn.
Nụ hôn của hắn vừa dịu dàng vừa bá đạo, hơi thở thơm mát tràn đến từ miệng hắn giống như rượu ngon nàng uống năm xưa, choáng váng say mê. Nàng vứt bỏ hết sự rụt rè và do dự, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ hắn, thoải mái nhắm mắt lại chìm đắm trong sự ngọt ngào này. Chỉ trong chớp mắt, tất cả trống rỗng trong lòng đều được lấp đầy, sương mù tan đi, tất cả sự nhớ nhung đều biến thành một cơn gió mát dịu dàng quấn quanh người nàng.
Không biết đã qua bao lâu, sự trầm mê của Tiểu Thảo bị tiếng hít thở gấp gáp cắt đứt. Cảm giác mềm mại trên môi biến mất, nàng với hắn kéo dãn một khoảng cách nhất định. Nàng chu miệng nhỏ, muốn hôn tiếp, giống như chỉ có tiếp xúc thân cận như vậy mới khiến nội tâm dậy sóng của nàng bình ổn trở lại.
Chu Tuấn Dương không đáp lại nàng, chỉ hít một hơi thật sâu cố bình ổn tâm trạng và xao động ở nơi nào đó. Thật muốn cưới nàng về nhà ngay lập tức, còn phải nhịn thêm mấy lần nữa chắc hắn điên mất.
Sự lưu luyến của nàng khiến lòng hắn ngứa ngáy. Hắn vốn tưởng rằng tất cả tình cảm và vốn liếng hắn bỏ ra đều là đơn phương, tiểu nha đầu giống như đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện tình cảm, luôn cười nói ha ha không để ý gì.
Không ngờ rằng lần đi xa này lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Cảm tình hắn bỏ ra cuối cùng cũng được đáp lại. Dáng vẻ dính người của tiểu nha đầu khiến hắn nhớ lại một con mèo nhỏ trước đây hắn nuôi, lúc nó làm nũng cũng bám ống quần hắn không buông ra, dáng vẻ muốn được ôm, được cưng chiều.
Trong lòng tràn ngập hạnh phúc, Chu Tuấn Dương ôm vòng eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng nâng nàng lên cao. Tiểu Thảo khẽ hô to ngạc nhiên, tiếp đó phát hiện hai chân mình không chạm đất thì rời mắt nhìn xuống mới phát hiện nàng như đứa nhỏ được nâng lên không trung. Có một người chồng cường tráng khỏe mạnh lúc nào cũng có thể tạo ra những bất ngờ nhỏ cho nàng.
Tiếng kinh hô của nàng khiến Ngô Đồng đứng gần đó đang lẩm nhẩm “Phi lễ chớ nhìn” vừa vặn nhìn thấy cảnh đẹp: Bầu trời đầy lá ngân hạnh vàng tung bay, thanh niên anh tuấn cao lớn nâng cao một tiểu cô nương mảnh mai đáng yêu. Ánh mặt trời chiếu lên người hai người giống như một vòng sáng bao bọc lấy bọn họ. Cảnh đẹp này đúng là khiến người khác cả đời khó quên!
Thấy nụ cười xán lạn trên mặt tiểu thử xua tan sương mù những ngày qua, Ngô Đông đột nhiên cảm thấy Dương Quận vương chính là nửa còn lại mà ông trời xếp cho tiểu thư, hai người ở chung với nhau mới là trời sinh một đôi!
“Sao lại gầy đi thế này? Có phải không chịu ăn uống đầy đủ không?” Sau khi đặt nàng xuống, hắn bóp nhẹ cánh tay nhỏ của nàng, và cái eo nhỏ gần như dùng sức một chút là có thể bóp gãy, không hài lòng hỏi.
Sau khi Dư Tiểu Thảo đứng vững trên mặt đất thì giống như không xương sống dựa vào ngực hắn, nũng nịu nói: “Nhớ huynh! Cơm ăn không ngon, ‘Phật nhảy tường cũng không có vị, đồ ăn có ngon đến đâu không có huynh ăn cùng đều nuốt không trôi!” Nàng vừa nói vừa nhón chân lên hôn một cái lên cằm hắn.
“Khụ!” Vợ mình bất ngờ nói ra lời âu yếm khiến Chu Tuấn Dương được yêu quý mà kinh sợ, hắn cúi đầu hôn nhẹ đôi môi xinh xắn đỏ mọng của nàng, nói “Hóa ra gia còn có tác dụng này, sao đến giờ gia mới biết vậy?”
Dư Tiểu Thảo đột nhiên mỉm cười tinh ranh khiến Chu Tuấn Dương cảm thấy có điềm xấu, đây là biểu cảm tiểu nha đầu chuẩn bị đùa dai. Đúng thế thật, sau đó chỉ thấy nàng đắc ý nói: “Người xưa nói: Lấy sắc làm đồ ăn!”
Nói đến đây Tiểu Thảo vươn tay, ngón trỏ và ngón cái nâng cằm hắn lên, biểu cảm mê hoặc: “Nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp này đi, dù là cơm trắng ta cũng có thể ăn hai bát!”
Trên đời này chỉ có tiểu nha đầu nghịch ngợm gan to này dám đùa giỡn với dung mạo của hắn. Kẻ nào dám nói hắn xinh đẹp phải nằm trên giường nửa năm mới có thể xuống giường, sau này nhìn thấy hắn đều đi đường vòng.
Tiểu nha đầu của hắn, hắn có thể làm gì nàng đây? Hơn nữa dung mạo của hắn có thể hấp dẫn nàng, hắn lại cảm thấy mừng thầm trong lòng là sao.
“Có thể cùng ăn cơm với Dương Quận vương phi tương lai là vinh hạnh của gia. Nói trước rồi nhé, tối nay ít nhất phải ăn ba bát cơm, không được chơi xấu!” Chu Tuấn Dương quyết định mấy ngày này đều đến Dư phủ, giám sát việc ăn cơm của nàng. Mục tiêu và nhiệm vụ tiếp theo là dưỡng tiểu nha đầu béo trở lại, còn gầy nữa chắc thành que củi mất. Người ngoài nhìn vào con tưởng hắn keo kiệt, không nỡ để vợ mình ăn uống đầy đủ đâu!
Ba bát cơm? Đôi mắt to của Tiểu Thảo trợn tròn, oán trách nói: “Huynh muốn ta ăn no chết à? Nói thật đi, có bị thương ở đây không? Thuốc ta cho huynh có phát huy tác dụng không?”
“Thuốc nàng cho gia có tác dụng lớn đây! Nhưng mà không cần lo lắng, không phải gia bị thương” Chu Tuấn Dương kể sơ qua tình hình chiến loạn nơi biên ải cho nàng nghe. Hóa ta lần này Tây Bắc làm loạn không chỉ có ngoại tộc xâm lăng đơn giản như vậy mà còn có sự tham gia của tàn dư từ tiền triều.
Trong thiên quân vạn mã không ngờ rằng còn lẫn vào đại nội cao thủ của tiền triều, trong đó có cả người từng chịu huấn luyện cùng thời với Tô Nhiên. Hai người đều là boss lớn khó phân cao thấp. Nhưng mà điểm khác là Tô Nhiên bỏ tối theo sáng, còn người kia lại nhất quyết trung thành với tiền triều nên càng hận việc làm của Tô Nhiên. Vì thế mà gã ta thừa dịp hỗn loạn tập kích giám quân Tô Nhiên.
Võ công của hai người vốn không phân cao thấp, hơn nữa người tính kế người không nên mạng nhỏ của Tô Nhiên suýt mất trong tay gã ta. Cũng may lúc đó Chu Tuấn Dương ở gần, thấy Tô Nhiên bị thương nặng sắp mất mạng thì lập tức dùng chỗ thuốc trị nội thương đặc hiệu do Tiểu Thảo chế cho y dùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]