Chương trước
Chương sau
Hầu Hiểu Lượng lại nhích ra ngoài thêm mấy bước. Chủ mẫu của ta ơi, ngài cũng gan thật đó! Cả Đại Minh này dám nói chủ tử là tiểu bạch kiểm e rằng chỉ có mình ngài còn sống. Phi lễ chớ nghe, tránh cho chủ tử thẹn quá hóa giận, lại không nỡ đánh chủ mẫu tương lai mà trút giận lên gã ta thì khổ.

“Ha ha! Ta đùa huynh thôi! Huynh nói xem, tài sản của hai chúng ta cộng lại, toàn Kinh thành này ai dám so với ta? Có phải sau này mỗi ngày đều có thể đếm tiền đến mỏi tay không?” Dư Tiểu Thảo đột nhiên có cảm giác là phú bà giàu nhất Kinh thành.

“Đếm tiền tốn sức lắm, gia sai mấy người qua đó để bọn họ đếm, nàng ở bên giám sát là được!” Chu Tuấn Dương ngang ngược nói, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, hưởng thụ xúc cảm mềm mại như tơ lụa cao cấp này.

“Hì hì!” Tiểu Thảo mê tiền cười trộm, giống như con sóc nhỏ ăn trộm quả thông, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu. Chu Tuấn Dương cũng hết cách với nàng, cái tính tinh ranh này của nàng rốt cuộc truyền từ ai đây? Dư thúc và Dư thẩm đều là người thành thật, anh vợ và chị vợ đều rất biết thân biết phận, em vợ còn nhỏ tuổi lại rất chững chạc, chỉ có mỗi nàng, ranh ma cổ quái khiến người khác đau tận xương tủy.

Chu Tuấn Dương ở mãi trong Dư phủ đến khi mặt trăng treo trên cao mới lưu luyến rời đo. Đi ra khỏi Dư phủ, hắn dẫn theo Hầu Hiểu Lượng phóng ngựa ra ngoài thành. Tuy rằng trước nay hắn hoàn toàn không để ý ánh mắt người đời nhưng bây giờ hắn đã là người có vợ, không thể để nàng lo lắng cho hắn, chuyện gì cũng phải tính toán cẩn thận. Tội danh tự ý về Kinh trước, hắn không cho phép!

Ba ngày sau đại quân Chinh Tây trở về Kinh thành, tin chiến thắng truyền về từ Tây Bắc khiến cả Kinh thành chấn động, hoan hô vui vẻ. Dương Quận vương là Đại tướng quân thống lĩnh lần này cũng được gọi là “Chiến thần”. Chỉ trong một năm ngắn ngủi đã đánh cho phản tặc Tây Bắc không ngóc đầu dậy nổi, tương lai mấy chục năm nữa biên cương Tây Bắc được thái bình. Thái bình là thứ mà ai ai cũng mong đợi, dù là ở thời đại nào.

Rất nhiều người dân vì muốn thấy phong thái của “Chiến thần” mà đến Kinh thành chờ từ sớm. Khu vực cách ngoài Kinh thành ba dặm đã bị Ngự lâm quân giới nghiêm, vì lần này Hoàng thượng tự dẫn theo văn võ bá quan đến nghênh đón đại quân trở về.

Ngày đầu tiên, Tiểu Thảo bị gọi vào trong cung. Trong thư phòng, Chu Quân Phàm đang kiểm tra bài tập của Thái tử. Năm nay Thái tử đã mười hai, môn học nào cũng được các sư phụ khen ngợi, càng ngày càng ra dáng trữ quân tương lai.

Tuy mấy năm này trong cung cũng có thêm vài vị tiểu hoàng tử tiểu công chúa nhưng tiểu hoàng tử lớn nhất cũng kém Thái tử tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ ba, bốn tuổi. Chờ sau khi chúng lớn lên thì Thái tử đã trưởng thành, ai cũng không vượt qua được cậu! Nghĩ mà xem, nếu Thái tử không làm ra chuyện ngỗ nghịch khi quân phạm thượng, địa vị của cậu vô cùng vững chắc. Cảnh hoàng tử tranh giành ngôi vị cũng sẽ không diễn ra.

“Dư đại nhân!” Thấy Tiểu Thảo bước vào, Chu Hãn Văn đặt bút viết trong tay xuống, mỉm cười gật đầu với nàng.

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Thái tử điện hạ!” Dư Tiểu Thảo tay xách hộp đồ ăn, do dự trong nháy mắt rồi vẫn uốn gối hành lễ nhưng lại bị Hoàng thượng cản lại.

“Được rồi, đừng phiền phức như thế, miễn lễ, ban ghế ngồi!” Chu Quân Phàm chẳng hề coi trọng mấy lễ nghi rườm rà với đồng hương chuyển kiếp này. Hắn ta chỉ hộp đồ ăn trong tay nàng nói “Ồ! Phiền ngươi quá, còn mang cả quà đến cho trẫm! Nếu trẫm không gọi ngươi cả đời này ngươi cũng sẽ không vào cung đúng không? Lúc lên triều không thấy ngươi cũng thôi đi, giấy thông hành trẫm ban cho ngươi ngươi coi như để trang trí?”

Hoàng thượng, ngữ điệu ai oán này của ngài là ý gì đây? Tiểu Thảo khó hiểu nhìn về phía Thái tử điện hạ, thấy cậu cũng đang ngơ ngác nhìn mình không hiểu chuyện gì.



“Hoàng thượng, với chức vị hiện tại của vi thần, vẫn chưa đủ cấp bậc lên triều.” Dư Tiểu Thảo nhỏ giọng nói.

Chu Quân Phàm hừ lạnh nói: “Thế nào? Chê trẫm phong chức quan nhỏ cho ngươi? Không ngờ rằng ngươi còn là loại mê chức quan to ham danh trục lợi đâu.”

Dư Tiểu Thảo vô cùng nghi ngờ, Hoàng thượng bị người khác chiếm thân xác, nếu không sao hôm nay thái độ khác vậy? Sao nàng cảm thấy Hoàng thượng đang làm nũng với nàng đây? Ôi má ơi, khiếp thế!

Chu Hãn Văn nhìn phụ hoàng, nháy mắt mấy cái. Nếu như không phải Dư đại nhân đã đính hôn với đường thúc, cậu sẽ nghi ngờ Hoàng thượng nhìn trúng Dư đại nhân! Nếu không, vẻ mặt ai oán, ngữ điệu thay đổi này là chuyện gì vậy trời.

Cậu lại nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, nghiêm túc quan sát vài lần rồi kết luận: Hai năm này Dư đại nhân càng xinh đẹp hơn. Chỉ nói đến làn da mịn nhẵn, trắng như trứng gà bóc thế kia cũng đủ để kéo xa khoảng cách với các khuê tú trong Kinh thành. Càng không cần nói đến đôi mắt to linh động có thể tiến vào nội tâm người khác.

Chu Hãn Văn sợ hãi trong lòng, thôi không nhìn nữa mà lo lắng nhìn về phía phụ hoàng: Phụ hoàng, ngài sẽ không có ý đồ đen tối nào với Dư đại nhân đó chứ? Tuyệt đối không thể! Dương hoàng thúc vừa lập công lớn, chiến công hiển hách, người không thể cướp vợ thúc ấy được! Nhỡ đâu Dương hoàng thúc nổi giận đùng đùng vì người yêu, trong Kinh thành thật sự không có mấy người có thể đánh lại thúc ấy...

Phụ hoàng ơi phụ hoàng, người anh minh một đời, không thể để lại tiếng xấu cướp vợ của quân thần được! Không thể không nói, Thái tử điện hạ nghĩ linh tinh quá nhiều!

Chu Hãn Văn đột nhiên phát hiện mình đang mắt đối mắt với phụ hoàng thì lập tức lên tiếng che giấu nội tâm dậy sóng của mình: “Phụ hoàng, mấy năm này Dư đại nhân công lao chất chồng, chịu thương chịu khó nhưng chức vị vẫn là quan đồng áng lục phẩm, nhi thần cho rằng... Có phải nên phong chức cho nàng không?”

Chu Quân Phàm nhìn con trai với vẻ tán thưởng, mấy năm này hắn ta tận tâm tận lực đào tạo người nối nghiệp cho mình, là vì muốn lúc cậu hai mươi tuổi có thể tiếp nhận vị trí để vương. Đến lúc đó hắn ta sẽ dẫn Hoàng hậu ra ngoài du lịch, đi nước ngoài thăm thú, nghĩ xem có bao nhiêu thoải mái tự tại?

“Hoàng nhi, thưởng phạt rõ ràng mới là tác phong của một minh quân. Theo con thấy nên phong Dư đại nhân lên chức nào đây?” Cũng không phải Chu Quân Phàm chưa từng nghĩ thăng chức cho nàng, nhưng mà trước nay không có tiền lệ nào vừa phong chức Quận chúa cho nàng lại phong tiếp chức khác nên mới trì hoãn lâu như vậy.

Chu Hãn Văn suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Lúc nhi thần học môn lịch sử với sư phụ thấy trong triều Tần có chức “Trì túc nội sử”. Nhi thần cảm thấy công việc của của Dư đại nhân rất hợp với chức trách của chức này...”

“Ý hoàng nhi là… thêm chức Trì túc nội sử vào trong bộ máy Hộ bộ? Quan mấy phẩm?” Chu Quân Phàm nghĩ “Trì túc nội sử” là chức quái quỷ gì? Sao hắn ta lại không biết? Nhưng mà vì muốn giữ uy nghiêm và tôn nghiêm trước mặt con trai, hắn vẫn giả vờ cao thâm khó lường.



“Phụ hoàng, chức quan đồng áng của Dư đại nhân cũng là người nhất thời phong ra mà? Mấy năm gần đây Dư đại nhân không những trồng được giống ngô của Tây Dương mà còn nghiên cứu ra giống lúa mì vụ Đông cho sản lượng cao, rau củ trong lều lớn cũng làm phong phú mâm cơm trong mùa đông. Năm nay ruộng thí nghiệm trồng thử lúa nước cũng thu được kết quả đáng mừng. Gộp mấy công lao này lại, dù sao cũng có thể thăng ba cấp nhỉ? Nhi thần cho rằng ít nhất cũng phải là tứ phẩm trở lên. Nếu không thì quá bạc đãi Dư đại nhân rồi.” Vì lúc bé Chu Hãn Văn vì chút việc nhỏ khi còn nhỏ nên cũng muốn càng thân hơn với nàng, đương nhiên phải đứng trên lập trường của nàng nói chuyện vì lợi ích của nàng.

Nhưng mà Dư Tiểu Thảo không hề có ý muốn thăng quan. Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là người không biết tiến lùi, ngoài việc có cố chấp rất cao với việc kiếm tiền ra những danh lợi khác chẳng khác nào gió thổi mây bay với nàng. Nàng rất hài lòng với tình trạng hiện tại của bản thân, không hề muốn thăng chức chút nào. Vì nàng biết, chức quan càng cao, quyền lực càng cao trách nhiệm càng lớn. Điều khiến nàng muốn tránh còn không kịp là quan ngũ phẩm trở lên phải lên triều. Trời chưa sáng đã phải rời nhà, nghĩ đã thấy sợ rồi!

“Cái đó.” Dư Tiểu Thảo cảm thấy nàng còn không lên tiếng thì chuyện này sẽ quyết thế mất nên vội vàng cắt ngang cuộc trò truyện hăng say của hai cha con “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, vi thần rất hài lòng với chức quan hiện tại, có thể không thăng chức không?”

“Như vậy sao được!” Hai cha con đồng thanh nói. Chu Quân Phàm hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn đồng hương của mình: “Trẫm là minh quân, bề tôi có công nhất định phải thưởng. Ngươi biết điều ngồi xuống, đừng có xen vào!”

Dư Tiểu Thảo vội nói: “Thật ra thì muốn thưởng cũng không nhất định phải thăng quan! Thưởng cái khác thực tế hơn cũng được, ví dụ như vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa gì đó, không phải càng tốt hơn sao?”

Chu Quân Phàm mỉm cười hỏi: “Việc làm ăn của ngươi gần đây thế nào? Dược thiện phường và Hoa tưởng dung không gặp phải phiền phức gì chứ?”

“Không có mà? Đều rất tốt!” Dư Tiểu Thảo ngơ ngác, khó hiểu nhìn hắn ta chằm chằm, không biết ẩn ý trong đây là gì?

“Nếu việc làm ăn đều thuận lợi thì ngươi cũng đâu thiếu tiền? Sao mà rơi vào trong một đống tiền rồi không bò ra được à? Trẫm ban thưởng vật chất cho ngươi, so với số tiền trong tay ngươi không phải là chín trâu thêm một sợi lông sao? Nào có vinh dự bằng việc thăng quan tiến chức?”

Chu Quân Phàm tức giận trừng mắt nhìn nàng, lòng nói: Của cải trong tay ngươi còn nhiều hơn cả kho bạc nhỏ của trẫm, lại còn muốn trẫm ban thưởng vàng bạc, xấu tính!

Dư Tiểu Thảo còn muốn từ chối lần cuối: “Nhưng mà ta là con gái, cần chức quan cao như vậy làm gì? Ta chỉ là con nhà nông dân, bán đồ kho kiếm sống, không văn hóa không có tài năng gì, không làm được ‘Bạch cốt tinh’ đâu!”

“Biết làm ruộng là đủ rồi!! “Trì túc nội sử” sẽ chuyên lo việc làm ruộng! Được rồi, sao ngươi lại ngang bướng như vậy? Trẫm thăng chức cho ngươi còn phải hỏi ý kiến ngươi à? Đừng phí lời, phiền trẫm!”

Chu Quân Phàm khá bực, người khác nghĩ vắt óc luồn lách chỉ vì muốn thăng quan phát tài. Nha đầu này lại ngược lại, cơ hội thăng quan ở ngay trước mặt còn từ chối. Hóa ra quan chức với nàng mà nói chính là củ khoai lang bỏng tay? Trái tim nhỏ của hắn ta chịu đả kích rất lớn, cần đồ ăn ngon an ủi.

“Trong tay người cầm cái gì? Cầm mãi thế không mỏi à?” Chu Quân Phàm đã sớm nhìn chằm chằm hộp đựng đồ ăn này. Chu Hãn Văn cũng nhìn chăm chăm vào đó, mùi thơm bên trong đã sớm gọi con sâu thèm ăn trong bụng cậu ra, nhưng cậu ngại phụ hoàng nên không bộc lộ ra mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.