Húc vương bị máu dồn lên não mua liền năm ngọn núi. Lúc hắn xách túi lớn túi nhỏ về Kim Lăng đã đến lúc thu hoạch vụ Thu. Ruộng thí nghiệm của Kim Lăng bạt ngàn sắc vàng, từng đợt sóng vàng dập dờn trong gió.
Hạt giống nhị đực bị thoái hóa mà mọi người khó khăn lắm mới tìm ra cũng được trồng trong ruộng thí nghiệm. Lúc này đến khi thu hoạch mà nhìn không khác hạt giống bình thường bao nhiêu. Nhưng thật ra là do đất tốt cộng với việc trồng lẫn hai giống lúa nước khác nhau nên bông lúa nào cũng đơm bông khá đầy đặn, mỗi bông lúa có khoảng hai trăm hạt.
Vũ đại nhân vì thấy được hy vọng lúa nước cho sản lượng cao nên sau khi nhìn thấy Tiểu Thảo thì xúc động khóc như một đứa trẻ. Tuy rằng cách thời gian thu hoạch còn một khoảng thời gian nữa nhưng ông ta đã nhìn thấy hy vọng, không phải sao?
Dư Tiểu Thảo cố gắng an ủi ông ta vài câu, thấy ông ta càng cố gắng hơn trong việc nghiên cứu lai giống lúa nước thì trong lòng càng thêm khâm phục kiểu người sống vì dân vì nước, toàn tâm nghiên cứu này.
[Thật ra thì chỉ cần bản thần thạch dùng ít phép thuật thì lúa nước có thể đạt đến 500 cân sản lượng. Hơn nữa sang năm tiếp tục dùng hạt giống trồng sẽ không bị giảm sản lượng] Tiểu Bổ Thiên Thạch nhận ra tâm trạng của nàng thì kiêu ngạo nói.
“Không cần đâu. Nếu như đột ngột như vậy thì khó mà giải thích với dân chúng. Người ta sẽ nhìn ta như yêu quái mất!” Dư Tiểu Thảo từ chối ý tốt của Tiểu Bổ Thiên Thạch “Tiềm lực của con người rất lớn, vạch hướng đi cho họ, họ sẽ nhanh chóng đạt được kết quả đáng mừng.”
[Ngươi muốn lãng phí thêm mấy năm mà vẫn đạt được kết quả như vậy thì tùy ngươi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch cảm thấy tài năng của mình không được dùng đến nữa thì có hơi mất mát.
Tiểu Thảo và nó tâm ý tương thông nên nàng đương nhiên cảm nhận được cảm xúc của nó, nàng lên tiếng an ủi: “Bánh Trôi Nhỏ, ngươi thần thông quảng đại, chuyện nhỏ có thể tự làm ta sẽ không nhờ ngươi giúp đỡ. Đúng rồi, trước đây ngươi từng nói chờ khi ngươi khôi phục pháp lực thì có thể thay đổi chất lượng của hạt giống mãi mãi. Vậy là... tu vi của ngươi đã khôi phục hoàn toàn?”
Giọng nói khoe khoang của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên trong đầu nàng: [Đúng vậy! Lần này đi đến biên cảnh bản thần thạch gặp được vận may lớn, phong ấn của Linh Tổ nương nương còn sót lại trên người đều bị hóa giải hết. Bây giờ bản thần thạch lên trời xuống đất không gì không làm được ha ha!]
“Chúc mừng ngươi!” Tiểu Thảo vui vẻ chúc mừng nó, nhưng đột nhiên lại buồn bã “Vậy... có phải là... ngươi sắp phải rời đi rồi không?”
Từ khi xuyên không đến đây Tiểu Bổ Thiên Thạch đã thay đổi hoàn toàn nàng và cuộc sống của nàng. Nhớ tới trước khi gả đi, em trai đã nói với nàng về một “Giấc mơ” rất thật.
Trong mơ, Dư Tiểu Thảo gầy yếu, bị xô ngã vào mép thuyền chưa chờ Vưu đại phu đến cứu thì đã tắt thở. Bà nội độc ác của nàng tranh thủ trước khi cha nàng đi săn thú về dùng chiếu rách bọc lại xác nàng ném vào bãi tha ma ở Nam Sơn. Khi cha nàng tìm được nàng thì lúc đó xác nàng đã bị sói hoang xé nát, mặt cũng bị gặm một nữa, thảm không nỡ nhìn.
Sau đó vài ngày cha nàng và Triệu bá bá cùng lên núi săn thú rồi bị gấu đen cắn bị thương. Vì Trương thị tiếc bạc bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất nên miệng vết thương bị nhiễm trùng, không lâu sau đó thì chết. Anh trai Dư Hàng bị Chương chưởng quầy say rượu phát điên đánh chết, lại còn bị chụp tội danh ăn trộm. Số bạc bồi thường lại bị Trương thị chiếm làm của riêng.
Liễu thị và hai đứa con bị đuổi ra ngoài, trú trong căn nhà cũ rách nát. Nhà cũ không được tu sửa nên lọt gió khắp nơi. Liễu thị vốn đã ốm yếu, hai năm sau cũng bệnh chết. Bà ấy đến lúc chết vẫn còn quan tâm con cái nên chết cũng không nhắm mắt.
Cuối cùng thì Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu cũng không tránh thoát khỏi bàn tay của tử thần. Cả nhà sáu người đang sống rất yên ổn đột nhiên chết dần chết mòn. Có lẽ, cảnh trong mơ đó của em trai phản ánh kiếp trước của cậu.
Đời này nàng đến đây dẫn theo bàn tay vàng Tiểu Bổ Thiên Thạch, thay đổi vận mệnh của cả nhà. Dư Tiểu Thảo không những sống sót mà còn dùng nước linh thạch cải thiện sức khỏe cho người trong nhà, cứu mạng Dư Hải trụ cột gia đình, cứu mạng Dư Hàng đang hấp hối, còn giúp em trai có năng lực nhìn qua một lần sẽ không quên...
Sự thành công của nàng không thể không gắn liền với công lao của Tiểu Bổ Thiên Thạch. Dù nàng trồng ngô cũng chưa chắc có thể đạt được sản lượng cao. Phải biết rằng trong lịch sử khi ngô mới du nhập vào trong nước, sản lượng chỉ khoảng 100 -150 cân. Không có ngô cho sản lượng cao sẽ không hấp dẫn được sự chú ý của Chu Tuấn Dương, sẽ không có đoạn nhân duyên giữa hai người.
Không có Tiểu Bổ Thiên Thạch sẽ không có lúa mì vụ Đông cho sản lượng cao, không có rau củ trong lều lớn, không có thuốc viên có hiệu quả cao, không có đồ trang điểm, đồ dùng hàng ngày mang đến hiệu quả rõ ràng, không có rượu thuốc cho hiệu quả trị liệu cao... tất cả đều sẽ không trở thành hiện thực. Cuối cùng nàng miễn cưỡng được coi là một đứa con gái nhà quê biết nấu đồ kho ngon mà thôi, sao có thể xứng với Dương quận vương thân phận cao quý?
Cho nên Tiểu Bổ Thiên Thạch đã hòa nhập vào cuộc sống của nàng, từng giây từng phút, từng hơi thở của nàng đều có quan hệ mật thiết với nó. Nàng không thể tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng một cuộc sống vắng bóng nó sẽ như thế nào.
Chỉ là không ngờ rằng hai người sắp phải chia xa. Nhưng mà như vậy cũng tốt! Người không thể mãi dựa vào vận may sống trọn một đời được. Điều gì phải đến ắt sẽ đến! Nếu không thể thay đổi được thì cứ bình tĩnh đón nhận nó đi.
[Ngươi cầu mong bản thần thạch rời đi sớm thế à?] Giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch tràn ngập vẻ không vui. Nó cho rằng chủ nhân rất cần nó, dù sao nó cũng giúp nàng nhiều như vậy. Sao nó lại không cẩn thận nhận một kẻ máu lạnh làm chủ nhân hu hu hu...
Dư Tiểu Thảo sờ đá ngũ sắc trên cổ tay cười khổ nói: “Cũng không phải ngươi không cảm nhận được sự luyến tiếc của ta. Ta không buông, cổ chấp giữ ngươi lại thì ngươi sẽ ở lại sao? Ta rất cảm kích mấy năm nay ngươi luôn ở bên cạnh bầu bạn và giúp đỡ ta. Giống như việc cha mẹ thương con gái nhưng cuối cùng thì con gái vẫn phải rời xa gia đình, sống cuộc sống của riêng bọn họ. Dù ta giữ ngươi lại, ngươi không vui ta cũng rất áy náy. Thế giới khác mới là nhà của ngươi, mới là nơi ngươi thuộc về. Ta không thể quá ích kỷ.”
Tiểu Bổ Thiên Thạch nghe nàng nói xong thì im lặng rất lâu rồi mới nói: [Thật ra ngươi có thể ích kỷ một lần. Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ ở lại!]
“Thật sao?” Dư Tiểu Thảo mừng ra mặt nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại: “Thôi, ngươi nên trở về thì hơn! Nữ Oa nương nương có ơn tái tạo với ngươi, Linh Tổ nương nương rất chú ý rèn luyện ý chí và sức chịu đựng cho ngươi. Nơi đó còn có bạn bè thân thiết đang đợi ngươi...”
[Đáng ghét! Bản thần thạch vốn muốn ở lại cùng ngươi, nhưng ngươi cố tình nói mấy câu này đúng là hấp dẫn thật. Rối quá, phải làm thế nào đây?] Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng có cảm tình với chủ nhân gầy yếu này. Tuy rằng cảm giác này rất mờ nhạt nhưng nghĩ đến việc phải rời khỏi đây thì trong lòng nó lại cảm thấy hơi day dứt lưu luyến.
Có lẽ đúng như lời Linh Tổ nương nương nói, chỉ có đột phá được ải “Tình” mới có thể tu thành chính quả. Thế gian này một chữ “Tình” bao hàm rất nhiều nghĩa. Tình thân, tình bạn, tình yêu, tình làng xóm, tình nghĩa, tình người... Nó đã đến ải “Tình”, bây giờ rời đi có phải sẽ thất bại trong gang tấc không?
Nhưng mà nó thật sự rất muốn gặp Nữ Oa nương nương một lần, nói với bà nó rất nhớ bà, nói sau này nó sẽ không gây họa cho bà ấy nữa, nói cho bà biết nó ở nhân gian gặp được những gì...
Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành một luồng ánh sáng vàng bắn thẳng lên trời cao từ từ biến mất trong không trung. Dư Tiểu Thảo không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt rơi như mưa.
Rất nhiều dân chúng trong thành Kim Lăng thấy phía ruộng thí nghiệm có ánh sáng vàng lóe lên, lại kết hợp với việc sau đó sản lượng của ruộng thí nghiệm tăng mạnh thì đồn rằng đó là do thần nông nghiệp xuống trần gian, trời phù hộ con dân Giang Nam bọn họ.
Gần mười ngày sau khi Tiểu Bổ Thiên Thạch rời đi Dư Tiểu Thảo vẫn luôn ủ rũ không vui. Chu Tuấn Dương phát hiện sự khác lạ của nàng thì truy hỏi lý do.
Dư Tiểu Thảo giơ cổ tay trống không ra cho hắn xem, hắn nhân cơ hội sờ tay nàng, vuốt ve hỏi: “Sao thế? Cổ tay khó chịu? Gia xoa bóp giúp nàng? Có cần tìm đại phu khám không? Nghe nói y thuật của đại phu của Đồng Nhân Đường ở Kim Lăng không tệ.”
“Không phải, chàng nhìn đi, có phải thiếu mất thứ gì không?” Dư Tiểu Thảo nhớ đến Tiểu Bổ Thiên Thạch hốc mắt lại đỏ lên, nàng vùi mặt vào ngực chồng mình.
Lúc này Chu Tuấn Dương mới phát hiện trên cổ tay nàng thiếu đi viên đá nhỏ rực rỡ sắc màu, hắn vội nói: “Sao vậy? Không thấy đá ngũ sắc đâu à? Có phải để quên ở chỗ nào không? Hay là đánh rơi trong núi Tây Nam rồi? Đừng buồn, gia sai người đi tìm cho nàng...”
“Không tìm được đâu! Nó trở về thế giới của nó rồi!!” Dư Tiểu Thảo lại sụt sịt mũi. Nàng lấy áo hắn lau nước mắt, vươn tay ôm cổ rúc vào trong lòng hắn tìm kiếm an ủi.
Chu Tuấn Dương lập tức nghĩ đến vài chuyện khó hiểu xảy ra trên người nàng, hóa ra đều do hòn đá nhỏ này gây ra. Nhưng nếu không có cũng chẳng sao, hắn cũng đỡ phải lo năng lực của nàng bị người khác phát hiện, cho rằng nàng là mầm họa. Người khác thì hắn còn đảm bảo có thể bảo vệ nàng, nhưng mà ngộ nhỡ bên trên biết được, vậy thì nguy rồi.
“Đi rồi thì thôi! Không phải nàng còn có gia sao?” Chu Tuấn Dương cúi đầu hôn nhẹ mái tóc mềm của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng giống như đang an ủi một con mèo con bị thương.
“Chàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, dù sự nghiệp của ta thất bại, việc làm ăn xuống dốc không phanh? Dù ta chỉ là một người bình thường, chàng cũng sẽ không rời bỏ ta đúng không?” Dư Tiểu Thảo khóc đỏ mắt nhìn Chu Tuấn Dương, giọng nói run rẩy không hề che giấu sự sợ hãi của mình.
Chu Tuấn Dương không chút chần chừ nói: “Đúng thế! Chỉ cần nàng là nàng, gia mãi mãi thuộc về nàng, nếu nàng không rời gia đương nhiên không bỏ!”
“Gia, chàng thật tốt!” Dư Tiểu Thảo im lặng ôm eo hắn giống như một đứa nhỏ không biết nên làm gì “Sau khi về Kinh thành ta sẽ thỉnh tội với Hoàng thượng, từ chức Trì túc nội sử. Mấy sản nghiệp trong Kinh thành cũng phải sắp xếp đâu ra đó, nên đóng cửa thì phải đóng cửa... Gia, sau này ta chỉ có thể nhờ cậy vào chàng rồi.”
“Nuôi vợ mình không phải chuyện đương nhiên sao? Gia đã sớm cảm thấy công việc và việc làm ăn chiếm quá nhiều thời gian của nàng. Một mình nàng ngày nào cũng ôm đồm nhiều việc, tính ra còn bận hơn cả ta nữa! Trước đây cuộc sống của nàng thiếu bóng ta, bây giờ là thời gian tốt để ta bù đắp lại cho nàng!” Chu Tuấn Dương cúi đầu trao cho nàng một nụ hôn sâu..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]