"Bé gái cũng tốt mà! Ngoan ngoãn nghe lời không ầm ĩ!!” Hạ Uyển Ngưng nhéo cái mông đầy thịt của Ninh Vũ Thiền, oán giận nói: “Muội không biết chứ đứa con thứ hai của ca ta rất tăng động, vừa mới rời khỏi là nó bắt đầu nghịch ngợm, hai bà vú già đi theo cũng không ngăn được. Sợ rằng phủ Định Viễn Hầu sẽ có một hỗn thế ma vương."
“Tỷ thì sao? Thành thân hơn hai năm rồi, Tiểu Thảo thành thân muộn hơn tỷ một năm mà bé con trong bụng đã được năm tháng rồi, đến bây giờ tỷ vẫn không có tin vui. Mẹ chồng tỷ không giục tỷ sao? Lữ Hạo không giục sao?” Viên Tuyết Diễm lo lắng cho chị em tốt của mình.
Hạ Uyển Ngưng sờ bụng mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Không có, là lỗi của ta sao?” Nói không gấp là giả, nhưng mà...
“Đúng rồi, Tiểu Thảo, không phải muội biết xem người có thai hay không sao? Sức khỏe của ca ca ta được muội điều dưỡng, bây giờ nhà huynh ấy hai cháu trai một cháu gái còn đang chạy loạn khắp nhà này. Nếu không muội khám thử xem ta có bị bệnh gì không?” Hạ Uyển Ngưng nhìn Tiểu Thảo, trong mắt ánh lên tia hy vọng.
Dư Tiểu Thảo bắt mạch giúp nàng ta, chỉ là bình thường ăn uống không chú ý nên bị cung hàn nhẹ mà thôi, không thể nào là lý do không mang thai được. Nếu đến nay vẫn không mang thai, nếu không phải là do Lữ Hạo thì hẳn là duyên phận chưa tới nhỉ?
Nghe Tiểu Thảo nói vậy tảng đá treo trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam/3120556/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.