Tiểu Hắc: Mắt chó của ngươi bị mù phải không? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cắn người? Chỉ cần không tạo ra uy hiếp gì với chủ nhân, ta rất hiền lành được không? Ngươi dâng cổ lên cho ta cắn ta còn không thèm cắn đâu!
“Tiểu Hắc, ngồi xuống!” Vì muốn chứng minh đây là giống chó mới bề ngoài hung dữ bên trong hiền lành nhưng Nghênh Xuân không dám ra lệnh cho Tiểu Bạch, chỉ dám bóp quả hồng mềm Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn chủ nhân nhà mình rồi quyết định nể mặt nha hoàn của nàng, hơi do dự ngồi xuống, khó chịu trợn trắng mắt với quan thủ thành.
“Tiểu Hắc, bắt tay!” Nghênh Xuân thấy nó nể mặt mình như vậy, vui vẻ vươn tay ra, chờ đợi nó hu tôn hàng quý(1) bắt tay với nàng ta.
(1) Hu tôn hàng quý: người có địa vị cao nhân nhượng người có địa vị thấp.
Ngu si! Sự coi thường của Tiểu Hắc sắp cao đến trời. Nhưng mà vì có thể vào được thành, ở chung một chỗ với chủ nhân, ăn ngon uống ngon, nó bất đắc dĩ vươn móng ra đặt lên bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của Nghênh Xuân.
“Tiểu Hắc, xoay vòng!” Nghênh Xuân kinh ngạc không thôi, tiếp tục chỉ huy Tiểu Hắc vô cùng thích thú. Tiểu Hắc không kiên nhẫn xoay một vòng tại chỗ, sau đó lắc mông, kiêu ngạo bỏ đi, nó đi tìm Tiểu Thảo cầu an ủi. Chủ nhân, nha hoàn của người là một đứa ngốc!
Dư Tiểu Thảo vỗ vỗ cái đầu đang muốn được dỗ của nó, cười hơi xấu xa, quơ một cái xương với nó, sau đó… ném về phía ngoài đám người đang đứng xem…
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một bóng đen giống như gió vụt qua, có mấy người cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió, nhưng lúc ngẩng đầu lên thì không phát hiện gì cả. Bọn họ còn chưa cúi đầu xuống thì lại phát hiện một bóng đen vụt lướt qua đỉnh đầu bọn họ. Nhìn lại thì con “chó lớn” màu đen kia đã ngậm cái xương bị ném ra về bên cạnh chủ nhân nó.
“Hay!” Một vài tiếng hô ủng hộ truyền đến từ đám người đứng xem. Tiểu Hắc ngậm xương tao nhã bước đi một vòng quanh hiện trường rồi mới đi đến bên cạnh chủ nhân, nhả xương vào trong tay nàng, mặt đầy biểu tình cầu an ủi cầu khen ngợi.
Tiểu Bạch ở bên cạnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo không gần người như cũ. Nó cứ như đang nhìn một kẻ ngu vậy, “thưởng thức” màn biểu diễn của huynh đệ mình. Nó vốn không quen con sói này! Quá mất mặt tộc sói!
Trong đoàn người có Dương Quận vương vẫn đen mặt suốt cả hành trình, quân lính thủ thành cũng không dám gây khó dễ gì. Quan thủ thành sai một tên lính quèn ngu ngốc làm đủ các động tác khiêu khích trước mặt Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, thử xem chúng nó có tấn công người hay không. Chúng nó nhìn chằm chằm tên lính quèn như nhìn kẻ ngu vậy, thậm chí lúc gã giơ tay đến trước mặt chúng nó, chúng nó còn bày tỏ ghét bỏ.
“Ha ha, thủ lĩnh, hai con này không phải sói thật đâu, chỉ là chó lớn lớn lên khá giống sói mà thôi! Từ nhỏ ta lớn lên trong núi, dù là lang vương cũng không có cơ thể to lớn thế này! Có lẽ đây thật sự là giống chó mới Dương Quận vương mang từ hải ngoại về.” Tên lính quèn ngu ngốc vươn tay xoa đầu Tiểu Hắc, ôm cổ nó như huynh đệ tốt. Cũng may là đối tượng đang ôm cổ của gã là Tiểu Hắc chứ nếu đổi thành Tiểu Bạch, xem xem gã còn dám nói thế không?
Tiểu Bạch: Ta còn lâu mới ngu ngốc như Tiểu Hắc, ngoan ngoãn để loài người ngu ngốc đó sờ soạng!
Quan viên thủ thành thấy vậy thì cúi người nhận lỗi với Dương Quận vương. Dương Quận vương cao ngạo “hừ” một tiếng, liếc cũng không liếc gã. Gã ủ rũ giải thích sự bất đắc dĩ của mình với Dư Tiểu Thảo.
“Đây là chức trách của ngươi, Vương đại nhân là một quan viên thủ thành rất có trách nhiệm!” Dư Tiểu Thảo tán thưởng gã khiến gã rất hãnh diện. Đoàn người ở đây dây dưa nửa ngày cuối cùng cũng được vào thành.
Sau khi vào thành, hai con sói không cần giả vờ ngoan ngoãn nữa, gắt gao bảo vệ xe ngựa của Tiểu Thảo ở chính giữa. Nhưng mà vì chúng nó quá nổi bật, nên thỉnh thoảng lại dẫn đến tiếng kêu sợ hãi hoặc từng đợt bàn tán nho nhỏ. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất vô tội: Bọn họ quá nhát gan, liên quan gì đến ta chứ?
Nhưng mà, giống “chó lớn” cao to uy vũ này khó tránh khỏi sẽ khiến vài người mơ ước. Không nói đâu xa, mới đi được nửa đường, thằng con chẳng ra gì của Vinh Quốc công đã chặn đoàn xe lại.
Ninh Đông Hoan là con trai của Vinh Quốc công lúc về già, phu nhân Vinh Quốc công hơn bốn mươi tuổi mới mang thai nên đương nhiên là cưng chiều gã lên tận trời. Con hư tại mẹ, Ninh Đông Hoan ỷ vào gia thế và chút bản lĩnh mèo ba chân của mình dẫn theo mấy huynh đệ ăn chơi như gã gây rối khắp Kinh thành. Nhưng mà vì có Vinh Quốc công tọa trấn nên cũng không làm ra chuyện ác như bắt nạt con cái nhà người ta, rồi hại đến tính mạng người này nọ.
Ngoài việc Ninh Đông Hoan ở Kinh thành trêu mèo ghẹo chó ra còn có một sở thích là săn thú! Bản lĩnh săn thú của gã rất bình thường bèn tìm kiếm các loại chó săn được huấn luyện cẩn thận khắp nơi. Trong hậu hoa viên của phủ Vinh Quốc công có một nơi rất lớn chuyên dùng để nuôi chó săn của gã.
Chó săn của phủ Vinh Quốc công rất nổi tiếng trong Kinh thành. Khi rất nhiều con em quý tộc săn thú, vì muốn góp vui mà đều đến Ninh gia mượn chó săn. Tuy Ninh Đông Hoan là loại tính cách phóng khoáng khó mà kiềm chế được nhưng chỉ cần có người đến mượn, gã sẽ không để người ta thất vọng ra về. Cho nên tuy gã ăn chơi trác táng nhưng trong giới con em quý tộc vẫn có quan hệ khá tốt.
Hôm nay, Ninh Đông Hoan lại dẫn một đám huynh đệ đến phía Đông thành săn thú. Gã dẫn theo mười mấy con chó săn, con nào con nấy vô cùng hung dữ khiến người đi đường rối rít né tránh. Hôm nay thu hoạch không tệ, nhất là một con hươu to nặng hơn năm mươi cân. Ngày mai tổ chức buội tụ họp ăn thịt hươu nướng, mời mấy tên bằng hữu hợp ý đến chè chén một bữa.
Đúng lúc gã đang vô cùng vui vẻ mang thú săn về nhà thì đột nhiên những con chó săn ngày thường vô cùng hung dữ của gã không biết vì sao mà đều cụp đuôi, con nào cũng rên ư ử. Thậm chí có con còn mềm nhũn cả chân không nhúc nhích, người hầu dắt nó kéo lê nó về phía trước, để lại cả một vệt nước tiểu ở trên đường.
Ninh Đông Hoan cảm thấy rất mất mặt, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Gã ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hai bên một chiếc xe ngựa có hai con chó lớn cao bằng nửa cái xe ngựa, vô cùng dũng mãnh và sống động khiến gã không thể rời mắt. Đây không phải là thần khuyển trong lòng gã sao?
“Khụ! Xin dừng bước!” Ninh Đông Hoan tiến lên cản xe ngựa lại, ánh mắt giống như cao su dính vào người Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, không hề thấy Dương Quận vương mặt lạnh ở bên cạnh xe ngựa đang nhăn mày.
Mà cho dù thấy thì chưa chắc gã có thể liên hệ giữa Dương Quận vương tuấn tú trước mặt với hung thần mặt đen trong truyền thuyết. Dương Quận vương không phải loại giống gã nên ngày thường đôi bên đương nhiên không có qua lại gì, cái tên ăn chơi Ninh Đông Hoan này không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường.
Dư Tiểu Thảo ló đầu ra từ trong xe, nhăn mày nhìn kẻ xa lạ Ninh Đông Hoan này, hỏi: “Có chuyện gì?”
Dư Tiểu Thảo thì Ninh Đông Hoan lại biết, vì thảm trạng của nhà Hữu Thị lang bộ Lại mà rất nhiều nhà quyền quý trong Kinh thành đều cẩn thận dặn dò con trai và con gái mình, ai cũng có thể đắc tội, nhưng không thể đắc tội nông quan mới nhậm chức Dư Tiểu Thảo. Nếu không sẽ kéo cả nhà xuống bùn!
Sau khi Ninh Đông Hoan nhận ra Dư Tiểu Thảo thì trong lòng có cảm giác không ổn. Xem ra hôm nay gã khó mà đạt được ý muốn. Nhưng mà nhìn hai con “lương khuyển” một đen một trắng này, trong lòng gã như có mười mấy con mèo đang cào, nên gã vẫn quyết định thử một lần.
“Hóa ra là Huyền chủ đại nhân, Ninh Đông Hoan giá sương hữu lễ(2)!” Như vậy thì người ta sẽ không nói được gì, dù cuối cùng người ta không bán chó cho gã thì cũng không tạo thành ấn tượng xấu gì, đúng không…
(2) Giá sương hữu lễ: câu chào hỏi thường thấy, thường mang ý châm chọc.
Chân mày Chu Tuấn Dương nhíu lại càng chặt: Tên công tử bột này muốn làm gì, mặt đầy vẻ nịnh hót, không lẽ muốn quyến rũ tiểu nha đầu nhà hắn? Không được, phải thăm dò suy nghĩ của gã. Mẹ kiếp! Sợ bóng sợ gió một phen, hóa ra là vì hai con sói ngu ngốc này! Chân mày hắn dần dần giãn ra, lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
Ninh Đông Hoan là ai? Quen biết à? Nhưng mà không vươn tay đánh kẻ tươi cười, Dư Tiểu Thảo cũng mỉm cười thân thiện hỏi: “Ninh công tử khách khí. Không biết Ninh công tử chặn xe tiểu nữ là vì chuyện gì?”
“Chuyện này… xin hỏi hai con chó này là của Huyền chủ sao?” Ánh mắt Ninh Đông Hoan từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào hai con sói lớn, không vòng vo mà hỏi thẳng.
“Đúng vậy! Ngày thường nuôi thả ở trên núi, rất hoang dã. Lần đầu chúng nó đến Kinh thành, không xúc phạm Ninh công tử chứ?” Dư Tiểu Thảo vươn tay ra, Tiểu Hắc tự động giơ đầu lại gần để nàng sờ một cái.
Ninh Đông Hoan thấy con chó săn màu đen linh tính như vậy thì ý muốn chiếm làm của riêng của gã càng cao hơn: “Huyền chủ đại nhân, không biết hai con chó này của ngươi có thể bán cho ta một con không? Ta bằng lòng trả nghìn vàng!”
Điểm tốt của việc thường xuyên lặn lộn trong Kinh thành chính là sự kiện gì xảy ra trong đó gã cũng biết một ít tin tức. Gã không hiểu tại sao tiểu cô nương Dư gia vừa được Hoàng thượng ban thưởng một ngôi nhà khiến người khác đỏ mắt mà còn mua lại nhà cũ của Lý thị lang.
Nhưng mà nàng mới nhậm chức Huyền chủ, xuất thân nông dân, lại mới đến Kinh thành chưa được nửa năm, dù lượng tiêu thụ rau củ trong lều lớn rất kinh người thì sau khi mua nhà xong, hẳn là không còn bao nhiêu tiền đâu nhỉ? Gã hứa hẹn dùng nghìn vàng để mua, nha đầu này hẳn là sẽ động lòng? Ninh Đông Hoan quyết định, con chó này, chỉ cần ra giá khoảng vạn lượng bạc, gã cũng sẽ không tiếc bạc mua!
“Ngươi nói hai con này?” Dư Tiểu Thảo liếc nhìn hai con sói lớn tự cho mình là người bảo vệ ngồi hai bên xe ngựa, thầm nghĩ: Cho dù bán cho ngươi, ngươi có thể sai khiến chúng nó sao?
Ánh mắt Ninh Đông Hoan sáng ngời tràn đầy mong đợi nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng. Dư Tiểu Thảo bày tỏ khá khổ sở nói: “Hai con chó này là loại chó mới Dương Quận vương mang từ hải ngoại về. Từ lúc chúng nó là chó con chỉ lớn bằng bàn tay đã sống chung sớm chiều với ta, lâu ngày sinh tình cảm, giống như người nhà của ta vậy. Ninh công tử, nếu đổi lại là ngươi, vì bạc bán đứng người nhà, ngươi có đồng ý làm không?”
“Khụ…” Ninh Đông Hoan rất muốn nói, những thứ đệ thứ muội kia của gã, tặng không cho nàng cũng được, chỉ cần nàng đồng ý bán hai con chó đó cho gã! Nhưng mà nếu là thế thật thì gã cũng không thể nào nói ra được, chỉ đành tiếp tục xin xỏ: “Không phải ngươi có hai con sao? Bán cho ta một con đi, giá cả có thể thương lượng…”
“Đây không phải vấn đề về giá cả.” Dư Tiểu Thảo thấy gã dây dưa không dứt thì quyết định hắt bát nước bẩn này đi: “Hai con chó này là Dương Quận vương tặng cho ta, sao ta có thể bán cho ngươi được? Nếu như ngươi có thể nhận được sự đồng ý của Dương Quận vương thì ta sẽ tặng không cho ngươi một con!”
Nói xong, nàng vui vẻ quăng một ánh mắt cảnh cáo cho Chu Tuấn Dương: Huynh dám bán Tiểu Hắc, Tiểu Bạch của ta thử xem!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]