Mà những loại thẻ hội viên khác là những tấm đồng, bạc và vàng mỏng. Hoa văn in trên đó cũng khác nhau, thẻ đồng là hình mây trắng, thẻ bạc là hình kỳ lân, thẻ vàng là hình chu tước đang giương cánh.
Dư Tiểu Thảo lấy thẻ hội viên lóe lên ánh sáng bạc sáng chói ra đưa cho Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm mỗi người một tấm, hoa văn khắc ở mặt trên là một viên kim cương lớn lấp lánh, khác biệt chính là ở đó.
Ngày thường Viên Tuyết Diễm vẫn hay đọc “Bão lãm quần thư” nhưng chưa từng thấy bài giới thiệu nào về loại chất liệu này trong những quyển sách nàng ấy đã đọc. Độ cứng của thẻ kim cương rất cao, hơn nữa cũng rất bền. Nàng ấy lật đi lật lại thẻ hội viên quan sát, vẻ mặt rất nghiêm túc, miệng lẩm bẩm: “Chất liệu này nếu làm vũ khí...”
Dư Tiểu Thảo vô tư cười nói: “Viên tỷ tỷ, tỷ nghĩ giống Dương Quận vương. Loại hợp kim này ngẫu nhiên tạo thành trong lúc luyện kim, không có nhiều. Ngoài chế tạo thẻ hội viên ra cũng không dư lại bao nhiêu. Nhưng mà Dương Quận vương đã mời thợ rèn đó đến Phường luyện kim của bộ Công, hợp tác với những thợ rèn trong bộ Công ngày đêm tìm cách chế tạo. Hy vọng bọn họ sớm ngày tìm ra phương pháp, rèn được binh khí sắc bén hơn.”
Ánh mắt Viên Tuyết Diễm sáng lấp lánh: Mọi người đều nói Dương Quận vương không làm việc đàng hoàng, khó mà làm nên đại sự. Hôm nay xem ra, hắn vẫn có tầm nhìn chính trị. Hoàng thượng không nhìn lầm người, có lẽ hắn chính là con ngựa đen tỏa sáng trong giới quyền quý trong Kinh thành, là một nhân tài có năng lực dưới trướng thiên tử!
Hạ Uyển Ngưng vui vẻ nghịch thẻ hội viên một lát rồi đột nhiên rất nghiêm túc nói: “Tiểu Thảo muội muội, thật ra lần này ta đến đây còn có chuyện muốn nhờ muội.”
“Hạ tỷ tỷ quá khách khí, chỉ cần muội có thể giúp nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Dư Tiểu Thảo thấy nàng ta nghiêm túc như vậy thì cũng nghiêm mặt nói.
“Thật ra thì chuyện này, một cô nương còn chưa xuất giá như ta nói với muội đúng là hơi không thích hợp. Nhưng mà ta biết muội không phải người chịu ràng buộc thế tục nên mặt dày đến cửa xin muội giúp đỡ.” Hạ Uyển Ngưng dừng lại một lát rồi thấp giọng hỏi nhỏ: “Nghe nói, Phòng phu nhân có con là do uống toa thuốc muội kê?”
Trong lòng Dư Tiểu Thảo đã hiểu rõ, đến Kinh thành nửa năm, nàng cũng không phải loại không bước chân ra khỏi cửa nên một ít chuyện bát quái trong Kinh thành nàng cũng nghe được một hai. Sau khi Trưởng Công chúa gả cho Phò mã thì con cháu nối dõi vẫn luôn hiếm hoi, dưới gối chỉ có cha Hạ Uyển Ngưng và một cô mẫu đã mất sớm. Cha của Hạ Uyển Ngưng cũng chỉ có đại ca của nàng ta và nàng ta, là hai đứa con trưởng.
Đến đời của đại ca Hạ Uyển Ngưng, thành thân đã ba năm nhưng chờ mãi cũng không thấy có tin vui. Đại ca và đại tẩu của nàng ta rất thương yêu nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Nhưng vì con nối dõi mà đại tẩu của Hạ Uyển Ngưng nhịn đau để một nha hoàn của mình thông phòng cho phu quân.
Nha hoàn này cũng không tệ, vừa thông phòng không bao lâu đã mang thai, mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra một thứ trưởng nữ. Nhưng mà từ sau khi thứ trưởng nữ được sinh ra, dù là chính thê hay tiểu thiếp, bụng đều không có động tĩnh gì nữa.
Đại tẩu của Hạ Uyển Ngưng cũng là người hiền huệ (người phụ nữ có đức hạnh),nạp thêm cho phu quân mấy tiểu thiếp nữa, nhưng đã hơn một năm rồi mà vẫn không có tin vui. Cho đến nay phủ Trưởng Công chúa chưa có đời thừa kế thứ ba, đây là chuyện buồn trên dưới toàn phủ đều lo lắng.
Ngay từ lúc Phòng phu nhân trai già nhả ngọc, sinh ra Lân Nhi, Trưởng Công chúa bèn sai con dâu đến cửa thăm hỏi, cầu bài thuốc sinh con. Phòng phu nhân nào biết bài thuốc gì đâu, chỉ nói là do con gái nuôi điều dưỡng thân thể. Lúc đó Dư Tiểu Thảo còn đang ở thôn Đông Sơn xa xôi, tuy Trưởng Công chúa có ý muốn đến xin thuốc nhưng vì e ngại lí do nên mới không tìm đến.
Nay nghe cháu gái tình cờ nhắc đến nàng ta có quan hệ khá thân với con gái nuôi của Phòng tướng quân nên Trưởng Công chúa lại nổi lên tâm tư muốn đến cửa xin thuốc. Hạ Uyển Ngưng kém đại ca nàng ta tận bảy, tám tuổi, từ nhỏ đã là cái đuôi nhỏ theo chân đại ca trưởng thành, sự yêu thương và bao bọc đại ca dành cho nàng ta cũng là một trong những nguyên nhân hình thành tính cách kiêu ngạo đanh đá của nàng ta. Nhưng mà nàng ta cũng chỉ tỏ thái độ với người nàng ta nhìn không vừa mắt mà thôi, bình thường quan hệ xã giao cũng không tệ. Nghe nói có thể xin bài thuốc sinh con cho đại ca và đại tẩu, Hạ Uyển Ngưng đương nhiên sẽ bất chấp khó khăn, đầu tiên đến dò hỏi một phen.
Dư Tiểu Thảo biết nàng ta hỏi thăm thay đại ca đại tẩu nên nói: “Muội từng đọc một quyển sách cổ, trong đó nói nguyên nhân mỗi người không có con không giống nhau. Cha nuôi và mẹ nuôi muội là do cha nuôi chịu ảnh hưởng của ám thương từ chiến trường nên mới ảnh hưởng đến việc sinh con. Chữa khỏi thương thế cho người mọi chuyện đương nhiên giải quyết dễ dàng.”
Nếu Dư Tiểu Thảo lập tức đồng ý, nói có thể chữa được thì Hạ Uyển Ngưng không quá tin tưởng, nhưng nghe nàng nói vậy cũng thấy đúng đúng, nàng ta khẽ thở phào nói: “Có lẽ Tiểu Thảo muội muội đã nghe chuyện nhà ta rồi, năm nay đại ca ta đã hai mươi lăm, thành thân được tám năm mà vẫn chưa có một mụn con nào. Có thầy tướng số nói Hạ gia chúng ta con cháu hiếm hoi, không thể cưỡng cầu, ta không tin. Nghe nói Phòng phu nhân hơn bốn mươi tuổi mới sinh hạ tiểu đệ đệ của muội, trước đó phu nhân vẫn luôn được muội chăm sóc. Cho nên nay ta mới mạo muội đến nhờ vả!”
Dư Tiểu Thảo trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Thật sự không dám giấu diếm, muội học y thuật nửa vời, đương nhiên không thể so sánh với thái y trong cung và cao thủ y thuật trong dân gian được. Nhiều lắm thì thêm được vài vị thuốc dân gian hơn bọn họ mà thôi. Nếu như Hạ tỷ tỷ không chê thì hôm khác muội đến nhà đại ca đại tẩu tỷ xem tình hình thế nào?”
“Không chê! Sao ta lại chê chứ? Cầu còn không được!” Phải biết ban đầu vì muốn bày tỏ sự tín nhiệm của mình với Phòng tướng quân mà Hoàng thượng đã hạ lệnh thái y trong cung cố gắng hết sức chữa thương cho ông, còn cầu danh y khắp nơi mà cuối cùng vẫn vô dụng. Trong lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng thì sau khi Phòng phu nhân đến thôn Đông Sơn vài tháng đã báo tin vui, không lâu sau liền sinh ra Lân Nhi hoạt bát mạnh khỏe. Theo như hai vợ chồng nói thì đây đều là công lao của con gái nuôi.
Hạ Uyển Ngưng thành công hoàn thành nhiệm vụ bà nội giao cho nàng ta, lại còn được nhận thẻ kim cương giảm giá năm mươi phần trăm, nên tâm trạng rất tốt. Sau khi ăn mấy miếng bánh ngọt mật ong, thấy người Dư gia đang bận rộn trang hoàng nhà mới, trong lòng có hơi áy náy nói: “Hôm qua muội muội mới về Kinh thành, hôm nay vốn không nên đến thăm thêm phiền phức cho muội. Ta và Viên muội muội không làm phiền mọi người dọn nhà nữa, ngày khác nhất định sẽ đến làm ấm bếp cho muội muội!”
“Đều là người nhà, cần gì phải khách khí vậy.” Dù sao Dư Tiểu Thảo cũng có ý muốn kết giao với phủ Trưởng Công chúa, nàng cười nói: “Ngày mai muội phải đến hoàng trang xem tiến độ hoa màu trong lều lớn, để ngày kia đi, ngày kia muội đến thỉnh an Trưởng Công chúa.”
Hạ Uyển Ngưng cảm kích kéo tay Tiểu Thảo nói: “Được, ngày kia chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị tươm tất chào đón muội.”
Viên Tuyết Diễm bị Hạ Uyển Ngưng kéo đến cùng, lúc này cũng đứng dậy nói: “Nha hoàn làm bột nước đã bắt đầu làm được không ít rồi. Bao giờ muội mở phường, cuối năm nay hay là năm sau? Nếu như mở vào cuối năm nay thì e rằng hơi gấp đấy.”
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát nói: “Bây giờ chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến Tết, phủ Thái sư vẫn còn đang bố trí lại, chắc là không mở được trước năm mới đâu. Nhưng mà cũng không sao, việc làm ăn của chúng ta không cần dựa hơi sự náo nhiệt của năm mới. Chỉ cần hiệu quả tốt, không sợ làm ăn không thịnh vượng.”
“Cao Tuyết Hoa dưỡng da muội nói ta đã có ý tưởng sơ bộ, cũng đã thử nghiệm vài lần, chắc là năm sau có thể hoàn thiện sản phẩm. Sữa rửa mặt và nước dưỡng da của muội làm đến đâu rồi?” Viên Tuyết Diễm nhìn thì cao ngạo lạnh nhạt nhưng một khi chuyên tâm vào làm một chuyện gì đó thì sẽ dốc hết sức để làm.
“Hạ Xuân nhà muội đúng là rất có tài, sữa rửa mặt và nước dưỡng da đã làm xong rồi, hiện tại đang trong quá trình thử nghiệm, hiệu quả khá tốt. Hai vị tỷ tỷ, hai người có muốn mang một ít về dùng thử không?”
Dư Tiểu Thảo không ngờ rằng mình vừa trở về thôn Đông Sơn một chuyến, nha đầu Hạ Xuân này đã chế tạo thành công sữa rửa mặt và nước dưỡng da. Hôm nay nàng dùng thử sữa rửa mặt, rất sạch mặt, nếu như mùi có thể thanh nhẹ hơn chút sẽ càng hoàn hảo hơn. Sau khi tiểu nha đầu nghe nàng góp ý lại chui đầu vào phòng chế tạo.
Lần mua thêm nha hoàn này may mắn gặp được chưởng quỹ và nữ công chế tạo của một tiệm mỹ phẩm bị phá sản. Hạ Xuân tự quyết định mua hết bọn họ về. Bây giờ, bên cạnh nha đầu này đã có sáu người hỗ trợ, rất ra dáng một quản sự nghiêm nghị. Mấy nữ công kia vì muốn lộ diện trước mặt chủ mới nên đều cố gắng hết sức, giúp Hạ Xuân nghĩ ý tưởng. Sữa rửa mặt và nước dưỡng da có thể nhanh chóng hoàn thành như vậy không thể không kể công của bọn họ.
Dư Tiểu Thảo rất hài lòng với mấy người này, quyết định chỉ cần thử nghiệm thành công thì sẽ thưởng mỗi người một thỏi bạc, đến Tết cũng sẽ phát thêm tiền thưởng.
Hạ Uyển Ngưng nhận lấy lọ gốm nhỏ như nắm đấm trẻ sơ sinh, mở ra thì thấy ở trong là dung dịch dạng cao màu vàng nhạt, nàng ta khẽ ngửi, kinh ngạc nói: “Có mùi thơm của sữa, không lẽ sữa rửa mặt cũng chia loại sao?”
“Không sai, bước đầu muội định làm bốn loại, theo thứ tự là “Dưỡng trắng”, “Dưỡng ẩm”, “Trừ mụn”, “Chống lão hóa da”, nước dưỡng da cũng như vậy. Viên tỷ tỷ, chờ sau khi cao Tuyết Hoa của tỷ chế tạo thành công thì chúng ta sẽ phối hợp dùng thử, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.” Dư Tiểu Thảo chỉ chỉ lọ gốm nhỏ trong tay Hạ Uyển Ngưng nói: “Hạ tỷ tỷ, thứ tỷ cầm có hiệu quả dưỡng trắng và làm mềm da. Bên Viên tỷ tỷ là dưỡng ẩm làm sạch da.”
Hạ Uyển Ngưng chép miệng, hơi xấu hổ nói: “Hai người đều dốc hết công sức vì phường làm đẹp dưỡng sinh, ta không đóng góp gì còn được hưởng lợi, lại còn nhận miễn phí thẻ kim cương… Hay là đổi thành thẻ vàng cho ta đi?”
“Ai nói tỷ không giúp được gì? Nhiệm vụ hiện tại của tỷ là ngoan ngoãn dùng thử sản phẩm của bọn muội, dưỡng da thật tốt, đến lúc đó tỷ chính là bảng hiệu sống của bọn muội rồi. Đầu mùa xuân tỷ lại tổ chức thêm vài buổi tụ họp để khuê tú trong Kinh thành thấy sự thay đổi của tỷ, đây chính là cống hiến của tỷ!” Dư Tiểu Thảo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã mềm mịn hơn rất nhiều của nàng ta, tính thử từ giờ đến đầu xuân còn khoảng ba bốn tháng nữa, đến lúc đó cũng đã dưỡng được khuôn mặt có màu da lúa mạch này thành trắng trẻo mịn màng rồi, đây nhất định là bảng hiệu sống không thể sai được!
“Được đó! Ta thắc mắc sao muội lại có lòng tốt đưa đồ cho ta dùng, hóa ra là âm mưu như vậy!” Hạ Uyển Ngưng tỏ vẻ mất hứng, trề môi.
“Nếu tỷ không muốn thì trả đồ lại cho muội. Muội nhớ là nhị tiểu thư của phủ Thái phó da hơi vàng, có lẽ nàng ta sẽ đồng ý dưỡng da…” Dư Tiểu Thảo cố ý vươn tay ra, ra vẻ muốn lấy lại lọ gốm nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]