Lão Húc vương một trăm hai mươi mốt tuổi, đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt lại trông như sáu bảy chục tuổi, dáng người vẫn cao lớn, nhưng đã không đ ĩnh bạt như thời trẻ nữa. Người đàn ông năm xưa từng tung hoành sa trường không có đối thủ, lúc này chỉ có thể lẳng lặng nằm trên giường, mắt phượng nhắm chặt, hô hấp mỏng manh. Thái y đã bó tay hết cách, nhóm hiếu tử hiền tôn đang chen nhau đứng đầy trong phòng, khuôn mặt nặng nề, vẻ mặt bi thương.
Dư Tiểu Thảo một trăm mười bốn tuổi đang ngồi trên ghế thái sư bên cạnh ông, tuy tóc đã bạc trắng, làn da lại vẫn trắng nõn nhẵn mịn, nếp nhăn nhạt nhòa trên mặt cũng giống như dấu ấn của tháng năm thăng trầm, khiến bà có thêm vài phần thành thục và quyến rũ.
Húc vương và Húc vương phi sống thọ, cả hai tới trăm tuổi, thân thể lại vẫn rất khỏe mạnh. Ở trên đường phố thành Tây trong Kinh thành, thường xuyên có thể nhìn thấy cặp cụ già một cao lớn một mảnh khảnh, nắm tay nhau chậm rãi tản bộ, tấm lưng kia giống như một bức tranh mãi mãi không phai màu.
Trong kinh, Húc vương Húc vương phi trở thành truyền kỳ. Trong miệng bách tính, dưới ngòi bút của văn nhân, truyền tụng câu chuyện tình yêu ngàn năm không đổi của họ, truyền tụng công lao vĩ đại của họ, truyền tụng cuộc đời thần kỳ của họ.
Húc vương cả đời chỉ có một người vợ là Húc vương phi. Có người nói Húc vương sợ vợ, không dám nhìn những người phụ nữ khác lấy một lần; cũng có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/4606042/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.