"Đại Hải, dù sao ta cũng nuôi lớn hai tỷ muội ngươi, không có công lao cũng có khổ lao.
Ngươi nể tình xưa nghĩa cũ, cầu xin mẹ ruột ngươi giúp ta đi, đừng câu hồn phách của ta…” Trương thị coi Dư Hải là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, đau khổ cầu xin.Tình xưa nghĩa cũ? Có lẽ là áy náy, còn có thể là gì chứ, trước khi Dư Ba ra đời, Trương thị cũng coi như đối xử với hai chị em chàng không tệ.
Ăn mặc, Dư Đại Sơn có, hai chị em chàng cũng có.
Nhưng mà từ sau khi Dư Ba đi học, Trương thị liền bắt Dư Hải năm đó mới gần mười ba tuổi bất chấp nguy hiểm lên núi săn thú, tiền kiếm được đều phải nộp, lại chỉ có thể ăn lửng dạ.Lúc ấy, Dư Hải nghĩ rằng trong nhà kinh tế khó khăn, mỗi ngày đói bụng lên núi bắt thỏ hoang gà rừng, lại nhịn không ăn, tất cả đều bán để phụ cấp chi phí sinh hoạt trong nhà.
Sau này mới biết, cả nhà chàng nhịn ăn nhịn tiêu tới khổ sở là vì đóng học phí cho Tiểu Ba.
Chàng hiền lành, nể tình anh em nên càng cố gắng học kỹ xảo săn thú với Triệu đại ca, con mồi bắt được ngày càng nhiều, cũng nhiều loài hơn.Sau khi chàng lấy vợ, vợ và con gái chàng cũng không vì đóng góp của chàng cho gia đình mà được đối xử tốt.
Ngược lại vì chàng ngu hiếu, vợ hiền lành nên trở thành người bị bắt nạt ở trong nhà.
Là người làm nhiều nhất nhưng lại được ăn ít nhất.
Sức khỏe vợ chàng ngày một kém, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/4605583/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.