"Cảm ơn mẹ nuôi!” Dư Tiểu Thảo cũng không khách sáo.
Nhân sâm trăm năm tuổi cũng không tính là hiếm với nàng, dù sao trong nhà còn đang cất giấu một cây nhân sâm ít nhất năm trăm năm tuổi.
Nhưng mà, mẹ nuôi đối xử tốt với nàng, nàng đều nhớ trong lòng, sau này có thứ gì tốt sẽ không thiếu một phần của mẹ nuôi!Trong lòng Hạ Phù Dung càng cảm thấy không công bằng, nhân sâm trăm năm tuổi cũng không thể tùy tiện kiếm được.
Một nha đầu nông thôn quê mùa mới gặp mặt lần đầu mà lại đã lừa gạt được cô mẫu rồi!Trong lúc nói chuyện đã đi đến ruộng dưa nhà Tiểu Thảo, Dư Hải đang sắp xếp dưa hấu trên hai chiếc xe, đợi lát nữa đem hai xe dưa hấu này lên thị trấn.
Dư gia thật sự không thể dành ra được một người để đánh xe, không thể làm gì khác hơn là mời anh họ Dư Khê tới giúp đỡ.“Cha, đại bá!” Tiểu Thảo không đợi xe ngựa dừng hẳn đã nhảy xuống.
Phòng phu nhân thấy vậy thì luôn miệng dặn dò nàng đi chậm một chút.Dư Hải thấy con gái đi xuống từ một chiếc xe ngựa lạ, sau lưng còn có một phụ nhân hơn ba mươi tuổi ăn mặc sang trọng đi theo, trong bụng có chút nghi ngờ, nhưng không tiện nhìn chằm chằm người ta, chỉ có thể hỏi con gái nhà mình: “Thảo Nhi, không phải đã nói lúc cha đưa xe dưa hấu này lên trấn trên sẽ đón con về sao? Sao đã tự trở về rồi?”Dư Tiểu Thảo vội giới thiệu thân phận của mẹ nuôi, hai người khách sáo chào hỏi vài câu.
Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/4605573/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.