C ó thêm một người cha nuôi là tướng quân kiêm khâm sai đại thần, cuộc sống của Tiểu Thảo cũng không thay đổi gì nhiều.
Nàng trước nay tác phong làm việc khiêm tốn, do đó, trừ người trong nhà và mấy người bên Triệu gia, cũng không có ai khác trong thôn Đông Sơn biết nàng nhận một người cha nuôi có gia cảnh trâu bò như vậy.Ban đầu, Dư Hải và Liễu thị gặp mặt Phòng tướng quân còn có chút cẩn thận dè chừng.
Sau đó chịu sự ảnh hưởng của con gái, đã có thể thoải mái nói chuyện.
Bây giờ, mọi người đã xem Phòng tướng quân tính cách hào phóng, hay đến nhà ăn cơm chùa này như thân thích mà đối xử.Đảo mắt đã qua một tháng.
Thời tiết trở nên ấm áp, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ cây trên Tây Sơn sinh trưởng bừng bừng.
Ba ruộng dưa hấu nhà Tiểu Thảo lá mọc to, xanh như được nhuộm vậy, trên dây dưa hấu đã xuất hiện nhiều đóa hoa màu vàng nhạt.
Có bông hoa đã nôn nóng không chịu được mà trổ ra quả dưa hấu xanh lục nho nhỏ.Dư Tiểu Thảo xách một thùng gỗ không lớn, một tay cầm gáo.
Dư Hàng đã khỏe hẳn, bờ vai không lớn bao nhiêu gánh nước, đi theo sau em gái.Tiểu Thảo quay đầu nhìn trán anh trai đầy mồ hôi, có chút đau lòng nói: “Ca, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi.
Hay là chúng ta mượn xe cút kít nhà Chu thúc, kéo bốn năm chuyến là đủ nước tưới ruộng dưa rồi.
Nếu không phải cha mang xe lừa đi bến tàu, cũng sẽ không phiền phức như vậy!”“Không phiền phức, không phải chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/4605539/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.