Liễu thị vừa nghe hai cha con muốn đi Sơn Nam, nhất thời nóng nảy: “Tất cả đứng lại cho ta! Sau này không có sự đồng ý của ta không ai được vào núi cả!”Sau khi Dư Hải gặp chuyện trong núi, Liễu thị nghe nói đến núi là biến sắc! Trước đây nghe nói trong núi sâu có mãnh thú, nhưng mà mười mấy năm qua nàng ấy gả đến Dư gia, hàng năm Dư Hải vào núi vô số lần, không nhiều lần gặp phải lợn rừng, chứ đừng nói đến các loại mãnh thú như hổ, sói…Dư Hải bị gấu đen cắn bị thương đã để cho nàng cảm nhận rõ ràng sự hung hiểm của núi rừng, nàng suýt chút nữa mất đi người dựa vào ở kiếp này.
Lòng nàng ấy có thể không sợ hãi sao? Cho nên, ai nói muốn vào núi, nàng sẽ nổi nóng với người đó!Dư Tiểu Thảo thấy sắc mặt của mẹ cũng thay đổi, vội vàng trấn an nói: “Mẹ! Con không vào núi! Dọc theo chân núi có đường nhỏ đi qua Sơn Nam, tuy phải đi vòng hơi xa một chút, nhưng không có nguy hiểm đâu!”“Không vào núi thật chứ?” Sau khi thấy Tiểu Thảo dùng sức gật đầu bảo đảm, Liễu thị mới thả lỏng: “Không vào núi thì được, hôm qua bắt được khá nhiều cá, đủ để nấu cá nấu rượu kho mục chiều nay mang đi bán.
Để cho cha đi cùng con, mang nhiều lương khô một chút, đi vòng qua chân núi chỉ sợ đến tối cũng chưa về được!”Dư Hàng nằm ở trên giường đất nghe vậy, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng vì ngực đau nhức mà nhăn mặt.
Tiểu Thảo thấy vậy vội đỡ cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/4605501/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.