Lục ca nhạy bén phát hiện từ trong ánh mắt Tiểu Thảo có thứ gọi là: “Ái mộ”? Hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn sờ xem vết sẹo trên mặt mình còn không, trong lòng không ngừng nghi ngờ: Chiều hôm qua lần đầu tiên gặp mặt, tiểu nha đầu này còn bị vết sẹo trên mặt hắn dọa sợ tới sắc mặt trắng bệnh, hôm nay làm sao có thể ái mộ khuôn mặt có thể dọa trẻ con khóc thét này của hắn? Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi!Hắn nhìn Tiểu Thảo một cái, muốn nói lại thôi, xoay người chậm rãi đi tới nơi bán đồ ăn sáng.
Tiểu Thảo nhìn bốn phía không một bóng người, vội càng bước nhanh đi theo.
Nàng không nên một thân một mình ở lại nơi đó, nếu như đám côn đồ kia bất ngờ quay trở lại lấy nàng ra đánh một trận cho hả giận, vậy thì nguy to.Lần này nàng đi lâu như vậy, Dư Hải ở quán mì nôn nóng chờ, thấy con gái ủ rũ cúi đầu đi theo một người đàn ông trên mặt có sẹo, ánh mắt lạnh lùng tàn ác.
Chàng cho rằng con gái bảo bối bị bắt nạt, vội vàng khập khiễng bước tới ngăn đón, kéo con gái tới sau lưng mình, trợn mắt đề phòng nhìn Lục Tử, nói: “Nữ nhi đừng sợ, có cha ở đây, tuyệt đối không để kẻ nào bắt nạt con!”Tiểu Thảo vừa cảm động vừa buồn cười, cười cười xin lỗi với Lục ca, sau đó kéo cha mình sang một bên, để cha ngồi xuống ghế, nói: “Cha, Lục ca không bắt nạt con, vừa rồi còn cứu con đó!”Sau đó, nàng kể vắn tắt một màn nguy hiểm vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/4605480/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.