Dư Tiểu Thảo trừng mắt liếc nhìn cậu một cái: "Ca, huynh ngốc à! Để nãi nãi biết làm gì hả? Ta không thể học đại bá mẫu lén lút ăn sao?"Đại bá mẫu Lý thị mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng không bao giờ tay không trở về, mang về đồ ăn ngon luôn lén lút núp trong đông phòng, thừa dịp không có ai sẽ ăn vụng với con trai.Dư Tiểu Thảo bảo người bán hàng rong bán bánh bao dùng giấy dầu gói mười cái bánh bao lại, nhét vào trong chiếc lọ sành cũ.
Lúc dùng lọ sành do sợ bị người nhìn thấy bào ngư ở bên trong nên đã lấy mảnh vải rách bịt kín, bây giờ cũng làm như vậy đi.Hai người đi ra ngoài cửa thành đã nhìn thấy Mã Đại Phúc đã chờ ở đó.
Mấy sọt rau dưa của mấy bà thím bán đồ ăn đã trống không, vẻ mặt ai cũng vui mừng."Tiểu Sa, Tiểu Thảo! Nhanh lên, chỉ chờ các ngươi đấy!" Mã Đại Phúc đứng dậy, gọi hai huynh muội lại."Đại thẩm bán trứng gà đâu rồi? Còn chưa trở về sao?" Dư Tiểu Thảo nhảy lên xe lừa, thuận miệng hỏi một câu.Đại thẩm bán rau cười nói: "Nàng ta ấy hả, đã bán xong trứng gà từ sớm rồi, để ta mang rổ trở về cho nàng ta, tự mình đi trước rồi! Tiểu Thảo, trong cái lọ này của ngươi đựng gì vậy? Hình như trọng lượng bên trong cũng không hề giảm nhỉ?"Dư Tiểu Thảo thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó buồn bã nói: "Bên trong là tương mẹ ta phơi, vốn muốn thử xem có thể bán chút tiền đồng mua mấy cân lương thực phụ trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/4605425/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.