Edit: ĐẬU
Diệp Trì cũng ngây người, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Quốc Thịnh, trong lòng ấm áp, yên lặng nhích đến bên người ông nội, cảm giác gió ở bờ sông thổi tới cũng khiến bé ấm áp.
Diệp Quốc Thịnh vẫn cùng Diệp Hoành Vĩ giằng co.
Diệp Hoành Vĩ bị chọc tức, nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.
Diệp Quốc Thịnh duỗi tay vỗ cái ót Diệp Trì, nói: "Diệp Trì, chúng ta đi về nhà nào."
Diệp Trì nặng nề gật đầu.
Ông cháu hai người xoay người hướng đường về trấn mà đi.
Diệp Hoành Vĩ lớn tiếng kêu: "Ba."
Diệp Quốc Thịnh quay đầu lại.
Diệp Hoành Vĩ khoa thở, cũng nói ra lời trong lòng mình: "Ba, nếu ngài đã quyết định nuôi dưỡng Diệp Trì, vậy thì ba đừng hy vọng con dưỡng lão cho ngài."
Nghe vậy Diệp Quốc Thịnh cười cười nói: "Thằng hai à, ba lần trước sinh bệnh có qua kiếm con, con trốn tránh ba đi chơi mạt chược, ba đều biết hết, sau này đều là lão Ngô hàng xóm dẫn ba đi khám, ba đã nghĩ rồi, chờ ba già không động đậy nổi thì ba sẽ kiếm cái viện dưỡng lão, sẽ không làm phiền các con."
Sắc mặt Diệp Hoành Vĩ nháy mắt khó coi.
Diệp Hoành Đào là đứa khốn nạn, Diệp Hoành Vĩ là đứa ích kỷ, nhưng mà Diệp Hoành Vĩ không trách bọn họ, bạn già mất sớm, ông lại quá bận rộn nên không có thời gian giáo dục bọn chúng.
Hiện tại chưa tính Diệp Hoành Đào, riêng Diệp Hoành Vĩ ông cũng chu cấp cho không ít, Diệp Quốc Thịnh không muốn tìm thêm phiền toái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-truong-nho-giua-troi-may/194933/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.