Edit: ĐẬU
Là tiếng của Diệp Trì.
Diệp Quốc Thịnh kêu: "Diệp Trì."
Cách chăn nên Diệp Trì không nghe được tiếng của Diệp Quốc Thịnh.
"Diệp Trì."
Đột nhiên Diệp Trì ngừng khóc.
"Diệp Trì."
Diệp Quốc Thịnh lại kêu thêm một tiếng.
"Dạ." Từ trong chăn truyền tới một giọng nói đặc giọng mũi.
"Con đang khóc đấy à?"
"Dạ không ạ."
"Ta nghe được con khóc, có phải đang nhớ nhà hay không?"
"Con không khóc." Diệp Trì kiên quyết chối.
Nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, Diệp Trì không thể để cho ông biết bé khóc được như vậy sẽ rất là mất mặt, tay nhỏ lau nước mắt đánh chết cũng không thừa nhận là mình khóc, bé nhích người lui đến một góc, sít sao thu mình lại, nhận ra Diệp Quốc Thịnh lần nữa nằm xuống bé cũng thả lỏng người nằm trên giường yên lặng rơi nước mắt, cứ thế mà ngủ quên mất tiêu.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang, ánh mặt trời ấm áp lọt qua khe cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng, Diệp Trì ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, phát hiện ông nội không ở trong phòng, đến cả con trâu vàng lớn cũng không thấy đâu nữa.
Diệp Trì vội vàng chạy đến balo lấy vớ hì hà hì hục mang vào, đem quần áo mặc tốt mang thêm cả giày rồi nhảy xuống đất chạy ra bên ngoài, ngoài sân trâu vàng lớn đứng đó vẫy đuôi nhưng vẫn không thấy ông nội đâu hết.
Ông nội đi đâu mất rồi?
Chạy đến các phòng khác tìm một lần cũng không tìm được, Diệp Trì đoán là ông nội có thể đã đi làm việc rồi, bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-truong-nho-giua-troi-may/194931/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.