Chương trước
Chương sau
Ánh tịch dương xuyên qua ô cửa sổ rộng hắt vào trong phòng ăn, càng tô điểm thêm cho cách trang trí cổ điển hoa lệ của nơi này, tạo ra bầu không khí dùng bữa rất hài hòa.
Na Phong kể vài chuyện thú vị của Thịnh Vô Ngung thời anh còn học đại học, ví dụ như mỗi lần kiểm tra anh đều đạt hạng nhất tất cả các môn học, mỗi lần thi đấu anh đều giành được giải đặc biệt, anh từ chối toàn bộ lời tỏ tình, thái độ vừa tốt lại vừa công bằng, khiến bao nhiêu cô gái tan nát cõi lòng...
Thịnh Vô Ngung thì lại hỏi tình hình gần đây của Na Phong.
Na Phong thở dài, "Vẫn vậy thôi, mẹ tôi mất rồi, mẹ của em ba cùng rất nhiều tình nhân khác đang đợi đến lúc lên ngôi, một khi bà ta được phong làm hoàng hậu thì quyền thừa kế đã nằm trong lòng bàn tay. Chỉ có thể nói may mà cậu tôi nắm thực quyền trong quân đội, nhưng cậu biết không, tôi và cậu ruột không hợp nhau đã lâu, hai bọn tôi đều không ưa lẫn nhau, ông ta lại buộc phải ủng hộ tôi, tôi cảm thấy ông ta chỉ hận Na Tiêu mới là con trai mình."
Na Phong nhìn sang Huyên Hiểu Đông, chớp mắt nói: "Là một kẻ cuồng tín ủng hộ chủ nghĩa quân phiệt, nóng lòng muốn quay trở lại thời đại độc tài của tướng quân Nha Lang."
Thịnh Vô Ngung nói: "Thật sự phải đến mức đó à? Kinh tế Garan đã thụt lùi mười năm nay, không có bao nhiêu quốc gia dám đầu tư ở nước cậu, dư luận quốc tế cũng không ủng hộ."
Na Phong phiền muộn nói: "Tôi cũng thấy được đạo lý đơn giản như vậy, thế nhưng——Nói thật, tôi cảm thấy Na Tiêu đang nịnh nọt lấy lòng cậu tôi, tên đáng hận. Chẳng qua nghị viện sẽ không ủng hộ bọn họ, trừ khi xảy ra thế chiến như trước đây, nếu không sẽ không có khả năng. Sớm muộn gì cậu tôi cũng biết tình hình thực tế."
Huyên Hiểu Đông nhớ lại tình hình hiện tại của nước Garan mà Thịnh Vô Ngung đã bổ sung cho y trước đó. Quốc vương đương nhiệm của Garan là Phi Lợi Tháp X, có ba con trai và một con gái. Ba người con trai đều có quyền thừa kế làm thái tử, nhưng chỉ có nhị hoàng tử Na Phong là người được chọn thừa kế hợp pháp.
Do đại hoàng tử Na Tiêu là hoàng tử ngoài giá thú nên trước năm mười tám tuổi hắn không được hoàng thất thừa nhận. Mãi đến khi Phi Lợi Tháp X thừa kế ngôi vua thì mới thừa nhận thân phận hoàng tử của hắn, cũng khiến hoàng hậu nhượng bộ. Quyền thừa kế của Na Tiêu đứng sau nhị hoàng tử Na Phong.
Tam hoàng tử Na Nham cũng do tình nhân sinh, nhưng phu nhân Quất Sa người tình của quốc vương lại là người ngoài, sống ở bên ngoài hoàng cung. Phi Lợi Tháp X cho bà một căn biệt thự để ở, từ khi sinh hạ tam hoàng tử mới chuyển vào trong cung. Mỗi tuần phu nhân Quất Sa đều tới viếng thăm một lần, sau khi hoàng hậu qua đời, phu nhân Quất Sa trở thành ứng cử viên cho ngôi vị hoàng hậu. Đáng tiếc Phi Lợi Tháp X bỗng nhiên cảm thấy không có hoàng hậu thì càng tự do, rề rà mãi vẫn chưa quyết định, vẫn có vô số tình nhân, nhưng điều này vẫn không cản trở thế lực của phu nhân Quất Sa trở nên rất mạnh như bây giờ.
Công chúa Na Trân do nữ đầy tớ trong hoàng cung sinh hạ, mẹ cô sinh xong thì mất vì khó sinh. Cô được hoàng hậu nuôi nấng, cũng không nhận được quyền thừa kế. Tuy Garan từng có nữ hoàng nhưng Phi Lợi Tháp X không chịu dành quyền thừa kế cho cô.
Nói cách khác, bốn đứa trẻ chia ra do bốn người phụ nữ sinh, Phi Lợi Tháp X đúng là một vị vua phong lưu. Có điều nghe nói quốc vương trăng hoa này đã bị bệnh nặng từ năm ngoái, sinh mạng đang hấp hối, nhưng chưa được giới truyền thông chứng thực thành tin tức chính thức.
Còn cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử vẫn đang tiến vào giai đoạn quyết liệt tột độ.
Thịnh Vô Ngung nói: "Sức khỏe quốc vương có ổn không?"
Na Phong lắc đầu, "Ngay cả tôi cũng không biết, lâu lắm rồi quốc vương không gặp chúng tôi."
Tiệc tối cũng không tốn quá nhiều thời gian, dù sao Na Phong là nhị hoàng tử cũng rất bận, chưa kể hình như quốc vương còn đang bệnh nặng. Vậy nên bình thường mấy vị hoàng tử cũng không tham gia những hoạt động tụ tập tiệc tùng chúc mừng như này.
Tiễn hoàng tử Na Phong đi rồi, Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông quay về phòng khách. Quản gia ở bên kia đã sắp xếp xong xuôi nơi nghỉ ngơi cho tất cả vệ sĩ đi theo. Nghiêm Duệ Phong và Lê Khải đã có được bản vẽ trang viên từ trước, bây giờ đang tranh thủ thời gian sau khi ăn xong đi dạo xung quanh một vòng, xác định phương án phòng vệ, đưa tới cho Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông. Màn chiếu trong phòng làm việc hiển thị hình ảnh, giới thiệu bố trí hệ thống phòng vệ.
Thịnh Vô Ngung nghe Lê Khải trình bày, Huyên Hiểu Đông thì cầm màn hình điện tử trong tay xem kỹ bản đồ trang viên. Toàn bộ trang viên rộng khoảng 50.000 mét vuông, tương ứng khoảng 80 mẫu, ở giữa là vườn hoa đài phun nước, sân sau cũng có vườn hoa, bể bơi, sân tennis, trường đua ngựa, chuồng ngựa, gara, ngoài ra còn có một bãi đỗ máy bay trực thăng cỡ nhỏ. Trên núi có vườn ô liu, nhà kính lớn trồng rừng sung và nho, mặt khác còn trồng lác đác một vài cây quýt.
Tổng cộng trang viên có ba quần thể kiến trúc, một là biệt thự chủ, là nơi cho chủ nhà ở, có hai tầng, bốn phòng ngủ, tầng một là nhà bếp, khu tiếp khách, phòng ngủ của nhân viên bảo an. Tầng hai là phòng ngủ, phòng làm việc, phòng đọc sách, phòng thể hình, dưới đất thì có hầm rượu, rạp chiếu phim. Tầng thượng được tu sửa thành phòng tắm nắng, đài ngắm cảnh, sảnh yến hội lộ thiên và phòng tắm lộ thiên.
Khu kiến trúc thứ hai là biệt thự của quản gia, là tòa nhà hai tầng với một dãy phòng dành cho quản gia, nhân viên phục vụ, tài xế chờ ở lại,... Tầng ngoài cùng thì ngay gần cổng chính.
Khu kiến trúc thứ ba là kho hàng, từ sau khi Thịnh Vô Ngung mua trang viên này, nơi này được xây bổ sung thêm nơi ở cho vệ sĩ và sân huấn luyện ngoài trời.
Huyên Hiểu Đông tò mò nhấn mở sân huấn luyện ngoài trời, trong nháy mắt hình chiếu hiện ra một thao trường rộng rãi, các loại thiết bị vận động, chướng ngại vật, tường leo, sân bắn,... có đầy đủ tất cả mọi thứ. Đôi mắt Huyên Hiểu Đông sáng rực lên ngay tức khắc, Thịnh Vô Ngung và Nghiêm Duệ Phong ở bên cạnh đồng loạt chú ý tới y, Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Thế nào? Em thích không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Thích lắm, suy tính rất chu toàn."
Thịnh Vô Ngung nói: "Trong quá trình lắp đặt thi công có đặc biệt gửi yêu cầu cho đội trưởng Nghiêm để bọn họ đưa ra ý kiến, vậy nên nơi này cũng được cải tạo dựa theo ý kiến của họ đấy. Ngoài ra còn có một đường huấn luyện leo núi được xây dựng dọc theo vách đá phía sau núi, em cũng có thể chơi thử. Sau núi có một cái hồ nhỏ, cũng có thể câu cá nuôi cá chèo thuyền gì đó." Anh cầm bút laze chỉ xuống. Tuy ngọn núi nhỏ nhưng chếch về phía sau vẫn còn một vách núi cao hơn, đã lắp đặt các phương tiện leo núi đâu vào đó, đồng thời còn sửa chữa khoảng giữa thành một cái đình. Từ đình có thể ngắm cảnh, nghỉ ngơi, uống rượu vui chơi, còn hồ nước bên dưới vách núi cũng không lớn, nhưng cỏ xuân um tùm, vịt trời thành đôi, mặt hồ lặng như gương, không gian vắng lặng riêng tư, quả thật là một địa điểm đẹp vô cùng thảnh thơi tĩnh mịch.
Huyên Hiểu Đông gật đầu, Thịnh Vô Ngung chìa tay nắm lấy ngón tay y, cười nói: "Có giống chốn bồng lai tiên cảnh không?"
Lê Khải đặt bút laze xuống, gật đầu cười hỏi: "Tốn rất nhiều tiền phải không?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Cũng không hẳn, trang viên ở Garan bình thường hay nằm ở ven biển và quay về phương Bắc, thích hợp để trồng nho sản xuất rượu vang nên khá đắt đỏ. Còn bên này thì quá nóng, nho trồng không tốt, cây công nghiệp cũng không đủ nổi trội. Tất cả những trang viên không nằm ven biển thì không được chú trọng cho lắm, nơi này là ở ngoại ô thủ đô Garan, với cái giá này thì giữ lại cũng không mang lại được lợi ích gì nên người chủ cũ vội vã bán. Bởi vậy có hạ giá xuống tính ra vẫn được hời, cái chính là tôi vừa ý vị trí nơi này thuận tiện, đến thủ đô xử lý dự án dễ dàng, còn có bãi đỗ máy bay. Thứ yếu là nơi này có nhiều đất trồng trọt, nếu như bờ biển không có nhiều cánh đồng trồng trọt phù hợp, cây công nghiệp cũng thu hoạch kém thì là do chủ cũ trang viên không có tài kinh doanh, thật đúng lúc để cho Hiểu Đông của chúng ta khoe thế mạnh."
Lê Khải hơi ngả người ra sô pha, giơ nắm tay che miệng cười, Thịnh Vô Ngung nhìn lướt qua anh ta với vẻ cảnh cáo, nhưng anh ta lại chẳng hề sợ anh, chỉ cười nói với Huyên Hiểu Đông, "Thật ra chú nhỏ giống ông nội lắm, trước khi được bổ nhiệm thì đều khiêm tốn, tiết kiệm và thực dụng(*),với bên ngoài thì đều rất đơn giản, nhưng chỉ có một ngoại lệ, đó là với người mình quan tâm thì sẵn sàng tốn nghìn vàng để đổi lấy nụ cười của người thương. Lúc bà nội ở nước ngoài, chú nhỏ kiếm ra tiền, việc đầu tiên làm là mua chiếc xe hàng hiệu mà bà nội thích nhất, hiện tại đối tượng tốn nghìn vàng đổi lấy nụ cười đã biến thành cậu rồi đấy."
(*) Không biết nhiều bạn có giống mình không, "thực dụng" mình chỉ thường nghĩ đến lối sống cá nhân tôn thờ vật chất khá tiêu cực. Nay mình tra từ điển trên soha thì thấy cách định nghĩa sau sẽ hợp với văn cảnh hiện tại hơn. Thực dụng là có giá trị thiết thực, mang lại lợi ích thực tế, chỉ nhằm vào những gì có thể mang lại lợi ích vật chất thiết thực và trước mắt cho mình.
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi rất thiết thực, nhiều người chúng ta phải ở Garan rất lâu như vậy, còn phải chú ý an toàn, cần có sân huấn luyện và nhu cầu sinh hoạt hàng ngày nữa, dĩ nhiên mua một trang viên là thích hợp nhất. Giá cả anh cũng có thể thấy, đó là giá ưu đãi rẻ nhất rồi, nếu như chỉ vì hưởng thụ, phần lớn người ta sẽ mua những nơi cạnh biển để nghỉ dưỡng."
Anh mỉm cười nhìn Huyên Hiểu Đông, tròng mắt màu hổ phách lại bắt đầu chảy mật. Huyên Hiểu Đông chợt nhớ ra gì đó, chần chừ nói: "Anh phải ra ngoài chủ trì dự án, vậy em cũng ra ngoài với anh. Còn trang viên bên này... vẫn nên giao cho quản gia quản lý đi."
Y đã từng chân chính chăm sóc cho một ngọn núi hoang, mỗi ngày trôi qua mặt trời mọc thì làm còn mặt trời lặn thì nghỉ. Một gốc cây ăn quả, một ruộng rau, xới đất, bón phân, trồng trọt, trừ sâu,... cần rất nhiều thời gian và tinh lực, huống chi là một trang viên thế này. Trang viên Gió Hát là Thịnh Vô Ngung mua vì y, nhưng y chưa quên, lần này Thịnh Vô Ngung tới đây rõ ràng là có nhiệm vụ phải làm. Nếu mình đắm chìm trong việc trồng trọt làm lụng ở trang viên mà lơ là anh đi thì sao được? Tất nhiên anh sẽ có lượng lớn lịch trình thương vụ, y nhất định phải đi cùng.
Thịnh Vô Ngung thấy ánh mắt cảnh giác của y thì không nhịn được cười, nắm chặt lấy tay y, "Trừ những lịch trình thiết yếu, phần lớn thời gian tôi sẽ ở trang viên cùng em. Đương nhiên, đây cũng là xuất phát từ sự cân nhắc đến an toàn, đi ra ngoài gần như không biết chọn giao thông công cộng, bình thường cứ lên thẳng máy bay trực thăng, phần lớn sự vụ thì họp qua video là được rồi. Đối với những công việc cần thiết, ban quản lý có thể đến trang viên và báo cáo trực tiếp với tôi, còn những sự kiện chính khách cần tôi tham dự thì tôi mới đi. Tôi đến nước Garan, quan trọng hơn cả là thể hiện sự coi trọng chứ không phải cần tôi làm cụ thể chuyện gì. Nếu không Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm nhiều dự án như vậy, chẳng lẽ đều do tôi đích thân thực hiện sao? Nhóm giám đốc điều hành lương cao như thế không phải để ngồi chơi xơi nước."
Lúc này Huyên Hiểu Đông mới yên lòng lại, "Được." Tâm tình y trở nên nhẹ nhõm thả lỏng hơn, trong đầu hết sức phấn khởi nhớ lại hình ảnh khu trồng trọt, nhưng rất nhanh lại băn khoăn, "Nơi này khá rộng, có cần thuê thêm nhiều nhân công nữa không? Dù an toàn thế nào cũng sẽ có mầm họa."
Thịnh Vô Ngung nói: "Có thể cân nhắc đến công nghệ cao làm ruộng, em cần công năng gì tôi sẽ bảo họ làm riêng cho em, sắp xếp chuyên gia tới lắp đặt. Bây giờ về cơ bản xới đất, tưới tắm, bón phân, thu hoạch,... đều có thể thực hiện bằng phương tiện khoa học kỹ thuật, không phải việc khó. Tổ kỹ thuật khoa học nông nghiệp ở công ty chúng tôi cũng là một nhánh rất lớn, đừng quên lần trước vụ việc của Chử Nhược Chuyết đã được giải quyết thế nào, cũng đúng lúc để cho bọn họ luyện tay nghề khám phá công năng mới, lười biếng là động lực chính để sản xuất mà. Hơn nữa các thiết bị khoa học kỹ thuật lắp một lần là dùng mãi mãi, đến khi chúng ta về nước, nơi này vẫn có thể vận hành như cũ, sẽ không trở nên hoang phế vì chúng ta rời đi."
Huyên Hiểu Đông vừa nghe mắt đã sáng rực lên, rất vui vẻ, "Vậy thì tốt, ngày mai em đi một vòng, nghĩ kỹ xem chúng ta nên trồng gì."
Thịnh Vô Ngung nắm tay y, cười nói: "Cùng đi đi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Chúng ta nên chọn vài loại cây trồng và cây cảnh có thể ra hoa và kết trái trong khoảng thời gian ngắn...". Truyện Hot
Thịnh Vô Ngung chỉ mỉm cười nhìn y, Lê Khải bên cạnh cũng quay đầu cười nói với Nghiêm Duệ Phong, "Hai người này bắt đầu ngược cẩu độc thân rồi đó, chúng ta không có việc gì thì về trước đi."
Nghiêm Duệ Phong thu hồi ánh mắt, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, "Được." Vài câu nói của Thịnh Vô Ngung đã nước chảy không lọt dẫn dắt Huyên Hiểu Đông đi theo phương hướng mà anh ta muốn đi, con người này... đúng là cao thủ ngoại giao giỏi thấu lòng người. Hắn và Huyên Hiểu Đông cũng từng như vậy, cũng từng trải qua đồng sinh cộng tử bên nhau, nhưng đó cũng chỉ là chuyện của quá khứ mà thôi.
Nghiêm Duệ Phong đứng dậy ngay lập tức cùng Lê Khải, chào tạm biệt Thịnh Vô Ngung. Thịnh Vô Ngung điều khiển xe lăn cùng Huyên Hiểu Đông tiễn bọn họ ra ngoài. Thấy hai người đã xuống tầng, Huyên Hiểu Đông hỏi: "Phong trần mệt mỏi lắm rồi, vẫn đi tắm trước chứ?"
Thịnh Vô Ngung cười nhẹ, "Trên mái nhà có phòng tắm lộ thiên rất lớn, có thể ngắm sao, gió nhẹ thổi, uống chút rượu, chúng ta cùng nhau tắm đi..."
Nghiêm Duệ Phong tiếp tục đi, siết chặt nắm đấm, áp chế từng luồng cảm giác đau nhói trỗi dậy trong lòng. Hắn biết, đó là sự ghen tị.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cả một tối xem hình ảnh trang viên và biệt thự cao cấp nước ngoài.
Người làm công ăn lương bình thường (kiểu tầng lớp nhân viên chuyên bị sếp è cổ ra chửi ấy) không muốn cố gắng, chỉ muốn làm thánh lười ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.