Tuần đầu tiên sau phẫu thuật là giai đoạn gian nan nhất, tất cả mọi việc chăm sóc cá nhân của Thịnh Vô Ngung đều do một tay Huyên Hiểu Đông lo liệu. Thỉnh thoảng Thịnh Lỗi Lỗi tới thay ca cũng chỉ làm vài việc như hộ tống, trông coi và chân chạy vặt. Thịnh Vô Ngung vốn dĩ cũng cảm thấy làm phiền Huyên Hiểu Đông, nhưng Huyên Hiểu Đông tinh lực dồi dào, tay chân nhanh nhẹn, làm việc khiến người ta cảm thấy y chẳng gặp khó khăn chút nào, chưa kể y và anh là cặp đôi đang yêu nhau, thẳng thắn mà nói họ còn có thêm thời gian tình thú bên nhau nữa. Bởi vậy Thịnh Vô Ngung phục hồi rất nhanh, đã mau chóng có thể ngồi được xe lăn. Chưa gì đã nửa tháng trôi qua, miệng vết thương đã khép, giá đỡ cũng được tháo ra, trước mắt chưa thấy phản ứng bài xích, cuối cùng Thịnh Vô Ngung đã có thể tắm rửa. Huyên Hiểu Đông làm thêm một chút tinh dầu ngải cứu, đưa cho Thịnh Vô Ngung ngâm mình tắm trong phòng tắm, sau đó y chậm rãi giúp anh xoa bóp hai chân và ngón chân của anh. Hai chân Thịnh Vô Ngung không có cảm giác, rất dễ bị tắc động mạch, bởi vậy lúc nào Huyên Hiểu Đông cũng cẩn thận, không có gì làm là sẽ giúp anh xoa bóp. Nhưng hôm đó đang xoa bóp, Thịnh Vô Ngung bỗng nhiên khẽ ồ lên một tiếng, Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt Thịnh Vô Ngung có phần hoang mang, "Vừa nãy... chân trái của tôi hình như có cảm giác, em bóp lại xem." Huyên Hiểu Đông đặt chân anh lên đầu gối mình, vừa nhẹ nhàng xoa bóp lên chân anh một cách chậm rãi, vừa quan sát biểu cảm của Thịnh Vô Ngung. Lúc ấn đến ngón chân thứ tư, Thịnh Vô Ngung nói: "Chỗ này, có cảm giác, giúp tôi mặc quần áo, chúng ta gọi bác sĩ." Huyên Hiểu Đông cũng rất phấn chấn, đứng dậy ngay lập tức, cầm khăn tắm lau khô toàn thân cho Thịnh Vô Ngung rồi bế anh lên giường bệnh, giúp anh mặc quần áo, sau đó đích thân đi tìm bác sĩ đến. Bác sĩ Witt đến rất nhanh, còn dẫn theo mấy chuyên gia nữa cùng tới, vẻ mặt họ đều rất phấn khởi, cùng đẩy Thịnh Vô Ngung vào phòng trị liệu, kiểm tra lại lần lượt một lần nữa. Lúc được đưa trở về, trên mặt Thịnh Vô Ngung hiện vẻ mệt mỏi, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông, anh vẫn nở nụ cười, "Hiện tượng tốt, chứng tỏ dây thần kinh mới được cấy ghép đã bắt đầu hợp nhất với hệ thần kinh trung ương của tôi, có tác dụng rồi. Bác sĩ Witt lại sửa đổi phương án trị liệu và vật lý trị liệu một lần nữa, nhằm kích thích sự phục hồi và gia tăng của thần kinh, thuốc cũng sẽ thay đổi. Có thể nói tiến triển rất ổn." Huyên Hiểu Đông tiến đến bế anh lên giường, mắt cười cong cong, hai người trao nhau nụ hôn, Thịnh Vô Ngung khẽ giọng nói: "Dự đoán một cách lạc quan, khả năng chỉ cần quan sát thêm một tháng nữa là chúng ta có thể về nhà trị liệu, không cần phải ở bệnh viện mãi." Huyên Hiểu Đông nói ngay: "Ngày mai em đi tìm Thi Ký Thanh thu dọn lại nhà cửa cho cẩn thận." Thịnh Vô Ngung nắn lấy cổ tay y, "Sáng mai tôi bảo Thịnh Lỗi Lỗi đến thay em, kế tiếp chỉ cần thêm trị liệu vật lý như bình thường, có Lỗi Lỗi ở đây là được. Em vất vả lâu như vậy rồi, sáng mai trở về dọn dẹp biệt thự tôi tĩnh dưỡng, với lại em cũng nghỉ ngơi ở nhà thật tốt đi, ban ngày em sắp xếp thu dọn ở nhà, buổi tối qua chỗ tôi là được." Huyên Hiểu Đông nói: "Được." Thịnh Vô Ngung nghĩ rồi nói: "Khoảng thời gian qua toàn ăn thức ăn lỏng, khi nào về em từ từ làm vài món gì hay ho cho tôi nếm thử đi." Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Vậy anh muốn ăn gì?" Thịnh Vô Ngung nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra ngay được, nhưng mà ăn thức ăn lỏng nhiều quá thật sự không chịu nổi nữa, em làm món gì đặc biệt vào nhé." Đương nhiên là Huyên Hiểu Đông chiều theo ý anh rồi, "Được rồi, để em suy nghĩ, thế nhưng bây giờ anh vẫn phải ăn thanh đạm, vừa muốn thanh đạm vừa muốn đặc biệt, anh thách đố em phải không?" Thịnh Vô Ngung mỉm cười nhìn y, "Làm khó được em sao?" Huyên Hiểu Đông cười cúi đầu hôn anh, "Ừm, sáng mai em làm xong sẽ mang đến, xem anh có thích ăn không nhé." Quả nhiên đêm đó Huyên Hiểu Đông cứ suy nghĩ, sáng hôm sau thấy Thịnh Lỗi Lỗi đến rồi thì trở về căn hộ, tìm Thi Ký Thanh, trước tiên đi xem biệt thự cần dùng để tĩnh dưỡng. Đúng là căn biệt thự đó không xa bệnh viện, đi bộ chỉ mất hai mươi phút, nếu có chuyện gì thì có thể đến bệnh viện ngay, lại còn là nhà riêng nữa, đương nhiên tĩnh dưỡng ở chỗ này sẽ thoải mái và tiện nghi hơn rất nhiều. Thi Ký Thanh vừa dẫn y đi từ trên xuống dưới tham quan một lượt, vừa giới thiệu: "Thật ra trước đây biệt thự này là của cô Lư, sau đó chủ tịch Thịnh tới Tĩnh Hải gây dựng sự nghiệp, cô Lư đã cho chủ tịch Thịnh ở, cũng vì nó gần bệnh viện đến rất thuận tiện đến bệnh viện trị liệu vật lý, cũng đã sửa sang rất nhiều để thuận lợi cho sinh hoạt, cho nên rất nhiều thiết bị đều có sẵn. Ở khoảng hai ba năm, chủ tịch Thịnh thành lập Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, mua được tòa nhà, vì để tiện cho công việc nên tầng cao nhất của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm được tách riêng ra làm căn hộ của anh ấy." Huyên Hiểu Đông quan sát kỹ, quả nhiên mỗi gian phòng đều được giữ gìn rất tốt, luôn có nhân viên nội trợ đến quét tước và bảo dưỡng định kỳ mỗi tuần, phòng và khu vực chung cũng nhiều hơn, đương nhiên cũng đầy đủ hơn so với căn hộ bên kia, dù sao lần này Thịnh Vô Ngung tĩnh dưỡng và phục hồi sức khỏe ắt phải cần nhân viên y tế chuyên nghiệp ở lại. Mà một khi ngoài hai người họ ra có thêm người khác ở đây thì cũng phải sắp xếp thêm đầu bếp chịu trách nhiệm nấu nướng, tài xế chịu trách nhiệm đưa đón sắm sửa... Phòng ốc được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ cần chuyển đồ từ căn hộ bên kia tới là được, sân trước sân sau do không có ai ở nên chỉ trồng một vài cây hoa trà Nhật Bản và cây ăn quả như sơn trà. Huyên Hiểu Đông nhìn những thực vật đó và hàng cây bên đường đã bắt đầu đâm ra chồi non, bừng tỉnh nhận ra họ đã nhập viện gần một tháng, mùa xuân sắp tới rồi. Y nhìn chằm chằm mảnh đất màu mỡ, bỗng nhiên hơi nhớ nông trường lưng chừng núi của mình, lúc này đáng ra phải xới đất gieo hạt giống xuống, rồi lại tiếp tục đi lên núi lật đất lên xem cây sơn trà mình đã trồng. Y nhờ Thi Ký Thanh mua một ít cúc mâm xôi để trồng vào bồn hoa sẽ dễ trổ bông hơn, rồi lại suy nghĩ lúc đi mua thức ăn phải chọn loài cây nào dễ trồng một chút, đợi khi nào Thịnh Vô Ngung xuất viện đến đây ở thì mới có rau tươi để ăn. Trồng gì thì tốt đây nhỉ? Cải dầu, mầm củ cải, xà lách, cải thìa, rau thơm, chân vịt, hành lá... Huyên Hiểu Đông như nhìn thấy những chồi non yếu ớt xanh mơn mởn bất chợt sinh trưởng mạnh mẽ trên vùng đất đen màu mỡ, ngắt chúng xuống mang đi rửa sạch, thả vào nồi canh nóng hẳn sẽ trong vắt thơm ngon lắm đây. Mong muốn được trồng trọt vừa trên đà rục rịch, Huyên Hiểu Đông quyết định sẽ mua thêm đồ để cải tạo nơi này, trước tiên đến chợ một chuyến, ngoài mua thức ăn ra thì y còn mua lượng lớn hạt giống hoa và hạt giống rau, sau đó trở về căn hộ, bỗng nhận được điện thoại của Chử Nhược Chuyết. Giọng điệu Chử Nhược Chuyết vẫn thoải mái như vậy, "Thịnh Lỗi Lỗi bảo hôm nay đến thay ca cho anh, anh hiếm khi được ra ngoài nghỉ ngơi một lát, đúng lúc trước đây tôi vẫn luôn nói muốn đến thăm chủ tịch Thịnh, nhưng anh ấy không tiếp khách mấy, tôi mang chút quà qua gửi anh nhé." Thật ra Huyên Hiểu Đông có phần không kiên nhẫn, nhưng vẫn tiếp đãi hắn, còn tán gẫu vài ba câu với hắn trong chốc lát. Chử Nhược Chuyết lại dè dặt nói: "Lâm Diệc Cẩn về nước rồi, nghe nói cuộc phẫu thuật của bác Lâm thành công như dự kiến, hiện tại cặp sinh đôi hộ tống theo ở nước ngoài, còn cậu ta thì về điều hành Lâm Thị." Huyên Hiểu Đông ừm một tiếng, Chử Nhược Chuyết cũng không nói gì nữa, chỉ nói chuyện phiếm vài câu rồi mới đứng dậy tạm biệt. Lúc này Huyên Hiểu Đông mới bắt đầu tập trung nấu cơm cho Thịnh Vô Ngung. Sau phẫu thuật ăn thức ăn lỏng hơn nửa tháng, thật ra trước đó Thịnh Vô Ngung vẫn không than phiền gì, nhưng nếu hôm nay muốn xách món ăn mới mẻ đến thì đương nhiên Huyên Hiểu Đông vẫn phải tốn chút tâm tư. Bà Thịnh có đưa một bọc lớn gồm yến sào, cá lăng, hải sâm, bào ngư và các loại đồ khô khác để y dùng, nhưng rõ ràng Thịnh Vô Ngung chẳng có hứng thú gì với mấy thứ này. Vẫn nên làm món gì có hương vị mới lạ, Huyên Hiểu Đông suy nghĩ, nấu canh đầu cá rễ sắn, cơm nhím biển bào ngư kết hợp với sốt bào ngư, nêm nếm sao cho thật đậm đà tươi sốt và tròn vị, lại luộc thêm chút cải xanh. Thấy mặt trời đã lặn xuống đằng Tây, y đóng gói phần cơm nước cho hai người rồi lái xe quay lại bệnh viện. Thịnh Lỗi Lỗi thấy y mang cơm tới thì vô cùng vui vẻ, tràn trề hứng khởi ăn cơm. Huyên Hiểu Đông thấy Thịnh Vô Ngung khẽ cười cũng ăn một chút, nhưng cuối cùng anh vẫn không có khẩu vị lắm, chưa ăn được bao nhiêu đã buông thìa xuống. Thịnh Lỗi Lỗi ăn xong thì đổi ca cho Huyên Hiểu Đông, về nhà. Huyên Hiểu Đông thu dọn bát đũa định giúp Thịnh Vô Ngung tắm rửa, Thịnh Vô Ngung lại nói: "Vừa nãy đã tắm rồi, tôi nhờ Lỗi Lỗi sấy khô quần áo đã giặt." Huyên Hiểu Đông hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến hẳn là do Thịnh Vô Ngung lo mình vất vả, cười nói: "Đừng làm phiền cậu ấy, cứ để dành phúc lợi này cho em đi." Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Ban nãy ra mồ hôi, quần áo dinh dính khó chịu nên mang đi giặt rồi, cũng không cần nhờ Thịnh Lỗi Lỗi, là tôi tự giặt, em yên tâm, vẫn còn rất trong sạch nhé." Huyên Hiểu Đông cũng cười, đi tới ngồi xuống giúp anh xoa bóp hai chân, kể lại việc bố trí nhà cửa, "Em mua một bao lớn hạt giống rau và hoa, ngày mai sẽ rắc lên đất, đợi đến khi anh xuất viện chắc chúng sẽ nảy mầm hết." Thịnh Vô Ngung cũng hào hứng, "Hay lắm, em trồng gì vậy?" Huyên Hiểu Đông vừa bóp vừa nói: "Chủ yếu là cải dầu và rau chân vịt, đúng rồi, nên trồng thêm cả hẹ nữa, hẹ mùa xuân nấu vằn thắn ngon lắm." Thịnh Vô Ngung dịu dàng đồng ý, Huyên Hiểu Đông cứ nhắc đến trồng rau là hết sức phấn khởi, "Vẫn phải tranh thủ thời gian quay về nông trường bên kia, trồng vài loại rau không cần chăm bón... Đúng rồi, hôm nay Chử Nhược Chuyết tới, nói cuộc phẫu thuật của Lâm Nhược Phi rất thành công, Lâm Diệc Cẩn đã về điều hành công việc ở Lâm Thị." Thịnh Vô Ngung nói: "Mấy ngày tới đều là vật lý trị liệu, cũng không có việc gì, em và Chử Nhược Chuyết đi chơi đi, cưỡi ngựa giải sầu cũng được, về nông trường thu xếp đồ đạc cũng được. Đúng rồi, mẹ tôi có tổ chức buổi hòa nhạc, em đi cùng bà đến lễ khai mạc xem nhé, mấy ngày qua đã khiến em vất vả rồi." Huyên Hiểu Đông không phản đối: "Đi một mình thì có gì thú vị chứ, đợi anh khỏe lại rồi nói sau đi." Y lại nói thêm vài câu nhưng thấy Thịnh Vô Ngung không lên tiếng, ngước mắt lên thì phát hiện anh đã ngủ, có hơi ngoài ý muốn, nhưng y vẫn nhẹ nhàng sửa lại áo quần giúp anh, phủ chăn lên, kéo rèm cửa sổ lại rồi tắt điều hòa đi. Rạng sáng hôm sau thức dậy, Thịnh Vô Ngung uống chút sữa bò và ăn trứng gà, thấy Thịnh Lỗi Lỗi đã tới thay ca thì lại nói với Huyên Hiểu Đông: "Quần áo tôi đặt giúp em lần trước đã đến rồi, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi em mặc thử xem sao... Với lại canh gà bong bóng cá lần trước tôi thử thấy không tệ, hôm nay em làm giúp tôi món đó đi... Còn cả hải sâm xào hành nữa..." Huyên Hiểu Đông nói: "Hôm qua anh không nói, không thì em đã ngâm hải sâm rồi, hôm nay đi còn chưa ngâm nữa..." Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Còn chẳng phải do sáng nay tôi mới nhớ ra muốn ăn sao? Làm phiền Hiểu Đông nhé." Huyên Hiểu Đông nói: "Hôm qua nấu anh cũng không ăn nhiều..." Y chợt nhớ ra gì đó, liếc sang Thịnh Lỗi Lỗi rồi đột nhiên hỏi Thịnh Vô Ngung, "Có phải vật lý trị liệu đau lắm không? Em thấy hôm qua khẩu vị anh ăn cũng không ngon miệng." Sắc mặt Thịnh Vô Ngung vẫn không thay đổi, "Không đâu, là đổi thuốc nên khẩu vị mới không tốt." Nhưng Huyên Hiểu Đông không tin, "Em ra ngoài hỏi bác sĩ Witt." Thịnh Vô Ngung hết cách, thở dài nói: "Có hơi đau và mệt." Huyên Hiểu Đông không nói gì, chỉ nhìn anh đăm đăm. Thịnh Vô Ngung nhận sai, "Rất chật vật, không muốn khiến em đau lòng." Huyên Hiểu Đông: "Em ở cùng anh." Thịnh Vô Ngung không lên tiếng. Cho đến khi thật sự tiến hành vật lý trị liệu, y mới biết "rất chật vật" là thế nào. Đó là trị liệu bằng điện, dùng điện lưu để kích thích thần kinh. Thịnh Vô Ngung bị trói trên các máy móc, dòng điện xuyên qua các dây thần kinh trên da thịt, cả người anh run lên bần bật, vẫn không tránh khỏi bật ra tiếng kêu. Khi kết thúc quá trình trị liệu, quần áo cả người anh ướt đẫm, anh cũng không còn sức mà nói chuyện nữa, chỉ nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt. Huyên Hiểu Đông im lặng giúp anh thay quần áo sạch, bế anh lên giường, nhìn anh gần như sắp ngủ thiếp đi ngay lập tức. "Cậu ấy rất lo lắng." Lúc đi qua kiểm tra, bác sĩ Witt nói với Huyên Hiểu Đông, y tá phiên dịch giúp y, "Ngài Thịnh hi vọng có thể mau chóng phục hồi như bình thường, lựa chọn phương án này đúng là sự đau đớn rất lớn, thế nhưng hiệu quả cũng rất tốt. Chỉ là khoảng thời gian này khẩu vị có thể sẽ không tốt, gia đình cũng cần chú ý vấn đề xoa dịu tinh thần cho cậu ấy." Huyên Hiểu Đông không nói gì, chỉ là mỗi ngày sau đều không rời bệnh viện, luôn trông chừng Thịnh Vô Ngung thật kỹ. Đêm khuya tĩnh lặng, Thịnh Vô Ngung cười nói với y, "Giống như công chúa hạt đậu ấy, trên giường có chỗ nào không bằng phẳng là tôi có thể cảm nhận được hết." "Chỉ là đau còn tốt hơn là không cảm nhận gì được." Huyên Hiểu Đông nói: "Em thay cho anh bộ chăn ga bằng tơ tằm." Thịnh Vô Ngung cười: "Những lúc tôi khó coi nhất đều bị em thấy mất rồi." Huyên Hiểu Đông nói: "Có phải lúc này anh nên nói tôi sẽ chịu trách nhiệm không?" Thịnh Vô Ngung nghiêm túc nói: "Hứa rồi thì nhất định phải thực hiện chứ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]