Chương trước
Chương sau
Vài năm sau khi Huyên Hiểu Đông trồng mấy cây tương tư, giờ tán cây đã rất rộng, những chiếc lá cây hình lông chim so le đan xen nhau, bóng râm dày đặc. Huyên Hiểu Đông sửa chữa nóc nhà xong thì dựa lên thân cây ở trên đó, cầm cốc nước vừa uống vừa nghĩ xem còn chỗ nào cần dọn dẹp không, chỉ thấy có một thím trung niên đẩy cổng gỗ ở vườn rau sân trước đi vào.
Thị lực của y rất tốt, liếc mắt một cái là nhận ra cô họ Cao Thúy Lan đã rất lâu không tới——Họ hàng cũng xa lắc xa lơ rồi, Cao Thúy Lan là thế hệ sau của em họ ông nội Huyên, vai vế cụ thể cũng không rõ ràng lắm, chỉ gọi tạm là cô.
Thật ra trước đây Cao Thúy Lan không hay tới nhà y, bản thân ông nội Huyên cũng là một ông lão tính tình cổ quái, một mình khai hoang trên núi, không thích qua lại với người khác. Con trai lên thành phố làm công một đi không trở lại, trong mắt người ở thôn, ông là một người già cô đơn nghèo kiết hủ lậu, không thân thiết với ai cả. Cao Thúy Lan này chỉ có thể nói có quan hệ thông gia và quan hệ họ hàng. Sau khi về quê, y chỉ gặp có mấy lần lúc lên trấn làm thủ tục hộ khẩu mà thôi.
Cao Thúy Lan vào cửa, lờ đi tiếng sủa của chú cún đen, lượn một vòng vườn rau trước, giơ tay hái quả dưa chuột rồi lại sờ lên cây bí ngô, vô cùng hài lòng đi vào trong sân gọi: "Hiểu Đông ơi? Hiểu Đông?"
Huyên Hiểu Đông ở trên thân cây đáp: "Đây ạ, cô có việc gì à?"
Cao Thúy Lan ngước mắt lên nhìn, thấy y đang ngồi trên nóc nhà cao chót vót nhìn xuống mình thì bị dọa sợ hết hồn, "Ối, dọa cô rồi, mới sáng ra leo lên nóc nhà làm gì đấy?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Cháu nhặt ngói, bão vừa qua nên sợ mưa dột."
Cao Thúy Lan thấy y nhanh nhẹn leo xuống khỏi thang, cười đến là hòa nhã, "Rảnh rỗi thì cũng sang nhặt giúp cô một tí. Hôm qua cô nghe thằng nhóc A Quý nói cháu trồng được vườn rau xanh lắm, đúng là lính đã xuất ngũ ha, khỏe thật đấy, vừa nhìn là biết rau dưa được chăm sóc tốt quá. Cháu cũng biết nhà chú cháu mở một quán cơm nhỏ, hàng hóa đều lấy ở chợ, vừa đắt vừa không tươi. Cô thấy rau cháu trồng nhiều thế này, A Quý nói một mình cháu ăn không hết, lại còn toàn biếu bà Hạ, mà có biếu thì cũng ăn chẳng hết đâu. Ban nãy cô thấy rau hẹ đều già hết rồi! Bí ngô cũng già rồi đấy, tiếc quá!"
"Trồng công toi đều già hết, cho heo ăn nó cũng chẳng thèm, cháu nhìn củ cải này đi, sắp mọc cả mầm rồi này! Cô với chú cháu bàn nhau, dù sao ông ấy cũng phải đi lấy rau, thay vì đưa tiền cho mấy người bán rau bên ngoài, chẳng thà đưa cho người trong nhà luôn. Rau này của cháu ấy, hay là tạo điều kiện cho quán cơm nhà bọn cô, mỗi tháng chú gửi cháu 1000 tệ(*)! Cũng không cần cháu vất vả, cô bảo A Quý lái xe ba bánh lên trấn nhận rau mỗi sáng, không khiến cháu mất công, mỗi tháng chả phải làm gì cũng có thêm 1000 tệ, cháu thấy sao?"
(*) Khoảng hơn 3.5 triệu VND.
Huyên Hiểu Đông nói: "À cảm ơn cô, nhưng mà vẫn cháu vẫn ổn, chỗ rau này cháu giữ lại vẫn có ích, cô vẫn nên tìm nhà khác trước đi."
Cao Thúy Lan vừa nghe đã cuống lên: "Có ích gì? Cô thấy cháu cũng không chăn heo, cứ để không đó thì một xu cũng chẳng có, bây giờ tự dưng một tháng không làm gì cũng có thêm 1000 tệ, có gì không tốt chứ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Cháu sắp có một người bạn qua đây ở một thời gian ngắn, cháu muốn giữ lại cho anh ấy nếm thử."
Cao Thúy Lan nói: "Một người bạn có thể ăn bao nhiêu chứ? Thế này đi, cháu muốn giữ cái nào thì cô chú để lại cho cháu, cô bảo A Quý không lấy là được mà."
Huyên Hiểu Đông nói: "Người bạn kia của cháu sẽ tự chọn, được rồi, cô đi tìm nhà khác đi."
Y quay đầu vác thang đi vào nhà trong, Cao Thúy Lan vội vàng tiến đến nói: "Thế này đi, đều là người thân cả, cô bảo chồng cô đưa cháu 1500 tệ! Thế nào? Bọn cô thuê đầu bếp một tháng cũng chỉ có 3000 tệ thôi đấy, không ít đâu! Cô nghe người trên trấn nói hôm qua thấy cháu bắt được hai con cá rất lớn, nếu cháu rảnh thì cũng giúp chú bắt mấy con đi! Đương nhiên cũng tính thêm tiền cho cháu, khách cũng thích ăn cá suối hang núi, họ nói nước canh ngon."
Hình như Thịnh Vô Ngung không thích ăn cá lắm, hay là do nguyên nhân uống thuốc thật? Đúng là nhiều loại thuốc uống vào làm tổn thương dạ dày, hoặc cũng có thể cá và dê nấu cùng không hợp khẩu vị của anh. Huyên Hiểu Đông hơi ngẩn ra, từ chối: "Cháu không rảnh, tốn thời gian lắm, nước vừa sâu vừa lạnh, cháu không đi đâu. Cháu còn vài cây trên núi cần trồng, cô còn việc gì khác không? Cần rau thì lấy một ít mang về, cháu phải lên rừng bây giờ."
Cao Thúy Lan nhìn Huyên Hiểu Đông vác cuốc đẩy cửa định ra ngoài thì há miệng thở dốc, kết quả Huyên Hiểu Đông đi lướt qua người bà, vóc dáng y cao lớn, vai rắn rỏi, cơ thể cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất chèn ép người khác. Nhất thời bà hơi rén trong lòng, không thể tiếp tục thuyết phục được nữa, cứ đứng lưỡng lự ở đó mất một lúc. Huyên Hiểu Đông đẩy cửa sải bước ra ngoài, vác cuốc lên núi.
Cao Thúy Lan xấu hổ đứng trong vườn rau, nghiến răng nghĩ bụng thằng nhóc này hệt như ông lão trước đây, tính tình cũng kỳ quặc như thế. Không cần kiếm vẫn có tiền, tự dưng một tháng có tận 1500 tệ đó! Để cho bạn ăn? Bạn gì mà quý thế, ăn gì mà giữ lại cả vườn rau thế này? Đúng là cứng đầu, bây giờ vứt tiền cho còn không thèm nhặt!
Mặc dù bà không cam lòng nhưng rõ ràng Huyên Hiểu Đông không muốn nói chuyện với bà nữa, quán cơm trên trấn vẫn đang chờ bà về hỗ trợ. Cao Thúy Lan cũng chỉ có thể giậm chân, tiện tay nhổ vài bó rau vài cây bắp cải mang về nhà.
Huyên Hiểu Đông đào mấy hốc cây, chợt nhận được một cú điện thoại, "Xin chào Huyên tiên sinh, tôi là Thi Ký Thanh, trợ lý của ngài Thịnh Vô Ngung. Ngài Thịnh bảo chiều nay tôi qua chỗ anh để sắp xếp lắp đặt nơi ở và xử lý các công việc dọn dẹp, buổi chiều tôi sẽ dẫn theo vài nhà thiết kế nữa đi cùng. Xin hỏi anh có được không ạ?" Cô trợ lý có chất giọng dịu dàng trong trẻo, mới nói mấy câu thôi đã toát ra tác phong già dặn ngắn gọn.
Huyên Hiểu Đông nói: "Được, tôi rảnh, đến nơi gọi điện cho tôi là được."
Đến giữa trưa, quả nhiên Thi Ký Thanh đến. Trông cô khoảng hơn ba mươi tuổi, để tóc ngắn, mặc đồ công sở, hùng hổ dẫn theo hai nhà thiết kế đo đạc một lượt từ trong ra ngoài, rồi lại nhỏ giọng bàn bạc một lát mới ra ngoài nói với Huyên Hiểu Đông trong bếp, "Huyên tiên sinh, chúng tôi đã nắm bắt được tình hình sơ bộ, hiện tại diện tích cho thuê tính tổng lại có lẽ khoảng 300 mét vuông, dựa theo yêu cầu của chủ tịch Thịnh, chúng tôi sẽ thanh toán chi phí thuê và sinh hoạt bằng với bình quân như ở thành phố Tĩnh Hải, ngoài ra cũng gửi anh thêm 10 ngàn tệ(*) mỗi tháng để anh làm ăn. Thêm nữa chúng tôi cũng sẽ dựa trên cơ sở nhận được sự đồng ý của anh, phòng cho thuê sẽ không thay đổi bên ngoài, chỉ tiến hành sửa chữa thích hợp. Phương án sửa chữa tôi sẽ gửi anh sớm nhất, sau khi anh đồng ý chúng tôi mới bắt đầu tiến hành, tất cả chi phí sửa chữa đều sẽ do chúng tôi chi trả."
(*) Khoảng 35 triệu VND.
"Vừa nãy chúng tôi đã kiểm tra, trước mắt chủ yếu cần sửa chữa phòng ốc và đường xá, để tiện đẩy xe lăn, ngoài ra chúng tôi cũng định thi công lại lối đi từ cổng xuống núi. Cửa của tất cả các phòng đều không cản trở lối đi lại, phòng vệ sinh và phòng ngủ đều phải có tay vịn và thiết bị thông minh, bổ sung thêm một vài máy vật lý trị liệu thường dùng, dụng cụ vận động và giường hộ lý."
"Mặt khác, để tiện cho việc sử dụng nước, giếng nước cũng sẽ tiến hành cải tạo, trang bị thêm máy bơm, máy nước uống nóng lạnh, hệ thống lọc nước cùng sẽ nối sang nhà vệ sinh, thiết bị phun nước, bình nước nóng và một vài thiết bị hàng ngày như điều hòa, bồn cầu, robot quét dọn, máy hút bụi tự động. Để tiện cho công việc của chủ tịch Thịnh, cần lắp thêm một số máy chiếu liên quan đến công việc và các thiết bị làm việc thông minh khác. Do ngài Thịnh nuôi mèo nên cũng cần giá cho mèo leo và một vài dụng cụ cho mèo, ngoài ra còn lắp đặt chống trộm an toàn, thiết bị diệt muỗi đuổi chuột, dụng cụ phòng cháy cũng sẽ dần dần được trang bị thêm. Trước khi đến ngài Thịnh cũng nói rõ, nếu bên anh cũng có yêu cầu trang trí và cải tạo nào thì cứ lên tiếng dặn dò, tất cả đều sẽ tôn trọng ý kiến của anh. Nếu chúng tôi trang bị thêm khiến anh cảm thấy không tiện thì cũng mời anh đưa ra ý kiến, chúng tôi sẽ dựa trên ý kiến của anh để thay đổi phương án sửa chữa."
Huyên Hiểu Đông lấy hộp cơm thủy tinh ra khỏi tủ lạnh, mở ra nói: "Chỗ này của tôi cũng chỉ là nông trường trên núi hoang, không cần tiền thuê cao thế. Với lại cơ thể chủ tịch Thịnh không tiện, chắc chắn cần trang bị thêm nhiều thiết bị hỗ trợ cho anh ấy đi lại, đây cũng là điều cần thiết. Muốn sửa thế nào cũng được, không sao đâu, tôi không có gì cần sửa cả——Trời nóng quá, mấy vị ăn chút kem đi." Sau đó y cầm muôi khoét vài cục kem tròn màu trắng sữa bỏ vào chiếc đĩa trắng trên bàn dài.
Thi Ký Thanh từ thành phố Tĩnh Hải đến đây vào sáng sớm, quả thật rất khát nước, nhưng cô vừa sinh con nên đang cố gắng giữ dáng, không thể làm gì khác là cầm ly nước, vừa uống vừa nói: "Cảm ơn anh, tôi đang kiểm soát lượng đường, Lan Công, Tiểu Phù, hai người ăn đi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Đây là kem tự làm, không bỏ đường, dùng thịt quả na và sữa bò. Trời nóng, hơn nữa hôm nay cô đi không ít nơi đúng không? Tiêu hao nhiều rồi, ăn một ít sẽ không sao."
Thi Ký Thanh nghe thấy không bỏ đường thì cũng định ăn, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông cầm lọ đường bột đặt bên cạnh hộp kem, "Nếu thích ăn ngọt cũng có thể tự rắc thêm ít đường."
Hai nhà thiết kế, người tên Lan Công có lẽ là thiết kế chính, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chín chắn điềm tĩnh, có lẽ ngại mình là đàn ông không nên giành đồ ngọt với phụ nữ nên chỉ cầm nước uống, gật đầu cười. Người còn lại là trợ lý thiết kế Tiểu Phù, có lẽ vừa mới tốt nghiệp chưa lâu, trông còn rất trẻ, cô nói cảm ơn, không nhịn được nữa múc một thìa kem bỏ vào miệng, mặt mũi lập tức hớn hở, "Ăn ngon quá! Đây là thịt quả gì ấy nhỉ?" Cô rắc thêm một lớp đường bột trắng tinh lên trên, lại xúc lần lượt từng thìa ăn.
Huyên Hiểu Đông nói: "Quả na chín rục, vị rất ngon."
Thi Ký Thanh thấy vậy cũng xắn một thìa nếm thử, quả nhiên hương vị tinh tế và ngọt ngào, mềm dẻo như tùng hương(*),mùi thơm ngát và hương vị độc đáo của quả na thực sự siêu ngon, cô nghĩ thầm món này được tự làm thật sao? Hay là làm bằng máy làm kem? Vừa nãy cô có xem qua nhà bếp xem có cần sửa chữa gì không cũng không thấy máy làm kem, tự khuấy thủ công sao có thể mềm xốp thế này?
(*) Còn gọi là nhựa cô-lô-phan, là thành phẩm sau khi chế biến nhựa cây thông.
Đang ngồi thưởng thức kem, ba người chợt ngửi thấy mùi đồ ăn, trong nháy mắt, tiếng bụng réo rồn rột vang lên, quay đầu nhìn thì hóa ra Huyên Hiểu Đông mở lồng hấp, mùi thức ăn hấp bên trong tỏa ra ngoài.
Huyên Hiểu Đông quay đầu cười với bọn họ, nói: "Mấy vị chưa ăn trưa đúng không? Tôi có làm vài món đơn giản thường ngày cho mấy vị, qua dùng cơm đi."
Lan Công mở miệng: "Món gì vậy? Ngửi thơm quá."
Huyên Hiểu Đông nói: "Đầu thôn có nhà vừa mổ lợn, tôi mua một ít về, óc heo hấp thêm chút thiên ma(*),có thể ngừa đau đầu, đậu cô ve xào cật heo, canh đậu tương đuôi heo. Thời tiết oi bức thế này làm thêm salad dưa chua tai lợn, mấy vị cứ thoải mái dùng đi."
(*) Thường sử dụng trong điều trị đau đầu, động kinh, chóng mặt, đau khớp, đau dây thần kinh, huyết áp cao và các bệnh lý thần kinh khác.
Nói xong y nhanh nhẹn bưng món ăn ra bàn, mọi thứ đều đã đâu vào đó, từ chối thì bất lịch sự quá. Ba người khách sáo vài câu rồi cũng thuận nước đẩy thuyền bắt đầu ăn. Ăn rồi thì không dừng nổi, cuối cùng bọn họ quét sạch toàn bộ đồ ăn trên bàn... Thi Ký Thanh bỗng nhiên hiểu ra vì sao tự dưng ông chủ nói muốn về nông thôn tĩnh dưỡng một thời gian, không vì cái gì khác, chỉ riêng ăn uống ở đây thôi cũng hoàn toàn đáng giá!
Buổi tối khi ra về, ba người Thi Ký Thanh xếp vào cốp sau nửa thùng na vừa mới thu hoạch, mấy bọc lớn thạch hộc trắng, củ cải khô tự phơi, dưa muối, măng khô, còn có cả một lọ ô liu xanh to——Bọn họ đã từ chối mãi nhưng cũng đành đầu hàng trước thịnh tình này, đều cảm kích nhận lấy. Thi Ký Thanh vừa nghĩ thầm lần sau đến có thể mang theo những gì để đáp lễ cho tốt, vừa tạm biệt Huyên Hiểu Đông, lên xe trở về thành phố Tĩnh Hải.
Trên đường về, Thi Ký Thanh ở trên xe gọi điện cho Thịnh Vô Ngung, tóm tắt và báo cáo công việc hôm nay, sao đó nhắc đến đồ nhận được. Thịnh Vô Ngung nghe thấy mình nhận được một lọ ô liu xanh lớn thì cũng ngẩn ra, "Sao lại cho tôi ô liu xanh?"
Thi Ký Thanh nói: "Huyên tiên sinh nói, lần trước anh đến cổ họng hơi khàn, hơn nữa thi thoảng cũng ho nên gợi ý cho anh pha trà uống hoặc dùng để nấu canh với phổi lợn(*),hương vị cũng rất ngon, phổi lợn thanh lọc cổ họng sẽ cho hiệu quả nhanh và rõ rệt."
(*) Phổi lợn có tác dụng làm mát phổi, trị ho, giáng đờm, trừ hư nhiệt hiệu quả. Do đó, người ta thường chế biến phổi lợn thành các bài thuốc trị bệnh, bồi bổ cơ thể.
Còn chưa nói xong, Thi Ký Thanh đã nghe thấy bên kia máy vang lên tiếng cười khẽ.
Cô sửng sốt, đã rất lâu rồi cô không nghe thấy chủ tịch Thịnh cười... Lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng nghiêm túc.
Tiếng cười rất ngắn ngủi, sau đó giọng điệu thoải mái của Thịnh Vô Ngung vang lên, "Không tệ, sáng mai mang ô liu xanh đến văn phòng cho tôi."
Thi Ký Thanh: "..."
Sáng hôm sau, quả nhiên Thi Ký Thanh mang lọ ô liu xanh đến văn phòng cho Thịnh Vô Ngung, đồng thời mang theo bản thiết kế mà Lan Công đã làm suốt đêm qua, trình chiếu ở văn phòng của Thịnh Vô Ngung, trình bày tình hình sửa sang.
Thịnh Vô Ngung mở chiếc lọ sạch sẽ trong suốt được bọc kín ra, bên trong xếp gọn gàng từng quả ô liu xanh tươi rói. Ngón tay thon dài của anh nhặt một quả lên cho vào miệng ngậm, vừa nhai nát, vị chua chua đặc trưng của ô liu tràn ra nơi đầu lưỡi, sau đó mang đến hương vị thơm ngọt vô tận.
Anh ăn xong một quả rất nhanh, ung dung nhả ra hạt, sau đó lại nhặt một quả nữa lên cho vào miệng nhai tiếp——Thứ này rất dễ gây nghiện, cổ họng cũng dễ chịu hơn nữa.
Nhà thiết kế trình bày trong nội dung sửa chữa bài trí, Thi Ký Thanh bổ sung: "Ngoài ra tôi cũng đã xem rồi, mặc dù gần thị trấn nhưng một mình anh ở vẫn không tiện, tôi thấy sân vẫn còn diện tích, có cần làm thêm một phòng cho trợ lý ở không? Thiết kế cũng đã hoàn thành, tổng cộng tất cả chi phí cải tạo phòng ốc, chọn mua thiết bị, nhân công lắp đặt dự tính khoảng 13 triệu tệ(*)."
(*) Khoảng gần 47 tỉ VNĐ.
Thịnh Vô Ngung nói: "Có thể làm phòng nhỏ dự bị, nhưng không cần trợ lý sinh hoạt, tôi ở một mình là được."
Thi Ký Thanh không nói gì, biết Thịnh Vô Ngung đã hạ quyết tâm thì nói: "Nếu anh không có ý kiến gì nữa thì chúng tôi bắt đầu triển khai nhé. Một tháng tới tôi sẽ thường xuyên qua bên đó, Tiểu Cao mới tuyển cũng rất giỏi, trình độ khá cao, ở công ty anh có thể gọi cậu ấy để phân phó."
Thịnh Vô Ngung nói: "Một tháng? Thời gian thi công lâu vậy sao?"
Thi Ký Thanh ngẩn ra, "Vâng, không chỉ sửa phòng mà các phương tiện an toàn và sinh hoạt đều không thể thiếu, còn phải lót ván sàn và sửa đường núi..."
Thịnh Vô Ngung cắt ngang lời cô, "Không cần lót ván sàn, đường núi cũng không sửa, xe lăn của tôi có chức năng leo núi, không cần mất công sửa đường đâu——Cho dù có sửa, nếu Huyên tiên sinh muốn sửa thì có thể đợi tôi chuyển đến ở rồi từ từ sửa cũng được."
Thi Ký Thanh nói: "Huyên tiên sinh không có yêu cầu gì cả, không sửa đường núi cũng được, không lót ván sàn thì chúng ta có thể đổi sang phương án dùng giường ghép thảm lông dê."
Thịnh Vô Ngung lại lắc đầu, "Không cần thảm, mặt sàn xi măng cũng rất tốt, hôm đó tôi thấy rồi, cậu ấy dọn dẹp rất sạch sẽ." Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu trải thảm thì sợ là cậu bạn ấy không dám bước chân vào phòng anh một chút nào luôn, như vậy có ý gì? Nếu anh đã muốn tham gia trải nghiệm cuộc sống của đối phương, vậy thì không thể xây dựng căn phòng pha lê cho riêng mình được.
Thi Ký Thanh khó xử nói: "Mặt sàn xi măng gồ ghề lắm, robot quét dọn và máy hút bụi tự động đều rất khó làm việc."
Nhà thiết kế bên cạnh giàu kinh nghiệm đã nhanh chóng can thiệp: "Xi măng tự nhiên đánh phẳng được, chúng tôi sẽ cử công nhân kỹ thuật tới đánh bóng lại một lần nữa." Dùng giấy ráp chuyên dụng mài lại mặt sàn xi măng cho trơn nhẵn như gương là hoàn toàn khả thi, đương nhiên chi phí nhân công cũng sẽ cao hơn rất nhiều so với trải sàn gỗ hay gạch men sứ, nhất định phải có kỹ thuật viên có chuyên môn cao và máy móc riêng biệt. Thế nhưng ai bảo chủ tịch Thịnh trả thù lao cao đây? Anh ấy thật sự chi trả quá nhiều.
Thịnh Vô Ngung gật đầu nói: "Sàn nhà, tường và trần đều không cần làm, giấy dán tường cũng không cần dán, chỉ cần trang bị thêm tất cả thiết bị là được, thời gian thi công tôi chỉ cho một tuần, tuần sau tôi sẽ chuyển vào." Một tuần vẫn quá ngắn, nhưng sức khỏe mình đặc thù nên anh đành chịu thôi. Sau khi về thành phố, anh đột nhiên cảm thấy công việc quá phức tạp, chốn thành thị quá tấp nập ồn ào, mỗi ngày phải gặp quá nhiều người, đồ ăn cũng khó nuốt, chất lượng không khí cũng rất kém.
Thi Ký Thanh có thể làm trợ lý của Thịnh Vô Ngung nhiều năm, đương nhiên là có thể theo kịp nhịp độ của anh, gật đầu quyết định: "Vâng, vậy mặt sàn xì măng và tường sẽ đánh bóng toàn bộ."
Thịnh Vô Ngung nói: "Cố gắng hết sức không động chạm đến bề ngoài nhà của cậu ấy, chỉ cần cải tạo bên trong thôi, đẩy nhanh tiến độ, nếu không thời gian thi công sẽ rất lâu. Nhà cô còn con nhỏ, không ai chăm sóc."
Thi Ký Thanh cảm giác lòng mình như có dòng nước ấm chảy qua, "Cảm ơn chủ tịch Thịnh quan tâm!"
Thịnh Vô Ngung đẩy lọ thủy tinh ô liu trên bàn, không biết anh đã ăn hết mấy quả từ bao giờ, bây giờ miệng ngập tràn dư vị thơm ngọt. Anh nói với Thi Ký Thanh: "Mang xuống đưa cái này cho tài xế, bảo cậu ta mang về cho người giúp việc nhà tôi."
Thi Ký Thanh vội nói: "Vâng."
Thịnh Vô Ngung không biết nghĩ đến gì mà khóe miệng hơi nhếch lên, "Bảo cô giúp việc nhà tôi, tối nay tôi muốn ăn canh phổi heo ô liu để cô ấy chuẩn bị trước."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.