Hai người cẩn thận ôm dâu tây, ngồi xe trở về nhà.
Doãn Tầm ở nhà vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cậu ta và Bạch Nguyệt Hồ đang quét dọn trong sân, bỗng nhiên điện thoại Bạch Nguyệt Hồ vang lên, sau khi cầm lên xem, sắc mặt Bạch Nguyệt Hồ lập tức thay đổi, hắn ném cái chổi trong tay xuống đất rồi xoay người đi ra ngoài. Doãn Tầm cũng không dám hỏi Bạch Nguyệt Hồ đã xảy ra chuyện gì, cậu ta còn nghĩ chờ Lục Thanh Tửu về mình sẽ báo cho cậu, ai ngờ cuối cùng Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu lại trở về cùng nhau.
“Sao hai người lại cùng nhau đi về thế?” Doãn Tầm có chút ngốc.
“À, tôi có chút việc nên kêu Bạch Nguyệt Hồ tới.” Lục Thanh Tửu nói, “Sau đó về với anh ấy luôn.”
Doãn Tầm nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, còn Lục Thanh Tửu bắt đầu sửa soạn lại những thứ mình mua, cậu lấy dâu tây ra nhờ Doãn Tầm mang đi rửa, sau đó lại bảo cậu ta vào sân sau hái một vài quả tròng mắt. Quả tròng mắt mọng nước, dùng để làm hồ lô đường hẳn là sẽ rất ngon.
Doãn Tầm vui vẻ ôm trái cây đi rửa, Lục Thanh Tửu thì mặc vào tạp dề vào bếp, lấy đường phèn chuẩn bị nấu lớp đường bọc ngoài hồ lô.
Khi làm vỏ đường, ta phải đun đường ở lửa nhỏ, không thể nấu nhanh, nếu không đường rất dễ cháy. Sau khi nấu xong đường phèn cứng rắn sẽ tan thành nước đường mềm mại, khi ấy ta lấy dâu tây và trái cây khác đã được rửa sạch trước đó xiên que tre vào rồi rưới một lớp nước đường lên, sau khi làm lạnh, hồ lô ngào đường sẽ hoàn thành.
Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt, Lục Thanh Tửu thấy lớp đường bọc đã đông lại, nói có thể ăn rồi.
Hai người đồng thời vươn tay, mỗi người cầm một xâu, cả hai đều lấy xâu dâu tây. Hồ lô ngào đường bỏ vào trong miệng, răng rắc một tiếng cắn vào lớp đường giòn mỏng, nước sốt dâu tây lập tức tràn ra, đường phèn phối hợp hoàn hảo với vị chua của dâu tây, làm cho độ ngọt của trái cây tăng lên rất nhiều, vị cũng càng thêm phong phú, trong cái mềm mại của hoa quả còn pha trộn một chút giòn của đường.
“Ngon quá đi mất.” Đôi mắt Doãn Tầm như hiện lên ngôi sao, “Tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy……”
Lục Thanh Tửu hiền từ nhìn hai người, mình cũng lấy một xâu. Cậu không ăn dâu tây mà là xiên nho, bởi vì trước đây cậu đã ăn dâu tây nhiều lần nên giờ cũng không đặc biệt thích, nếu Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm đều thích dâu tây như vậy thì nhường cho bọn họ ăn đi.
Vừa ăn hồ lô, Lục Thanh Tửu vừa thuận miệng kể lại chuyện hôm nay, cậu nói thì ra phi nhân loại đã có sự hợp tác với con người, vậy chẳng phải là có thể giải quyết vấn đề lớn là hộ khẩu và thân phận sao.
“Vậy sao Thiếu Hạo nói anh không có chứng minh nhân dân và hộ khẩu?” Lục Thanh Tửu có chút tò mò.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Bởi vì tôi nằm ngoài biên chế.”
Lục Thanh Tửu: “Đệt, việc này cũng có biên chế sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.”
Hắn lại giải thích biên chế là có ý gì, hiểu nôm na thì muốn vào sinh sống trong thế giới con người, phi nhân loại phải đáp ứng được một vài điều kiện. Hơn nữa sau khi có được hộ khẩu, phi nhân loại đó còn phải đến làm việc ở thế giới con người mấy năm, nếu không sẽ bị hủy hộ khẩu và chứng minh thư. Bạch Nguyệt Hồ không thể rời khỏi thôn Thủy Phủ nên cũng không thể hoàn thành yêu cầu này, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể chấp nhận không có hộ khẩu. Nhưng bên Chúc Dung vẫn có chút lương tâm, tuy không cấp hộ khẩu và chứng minh thư cho Bạch Nguyệt Hồ nhưng y vẫn cho hắn bằng lái xe, đã thế còn tặng hắn một chiếc xe có thể tự lái.
Lục Thanh Tửu không ngờ chiếc xe là do Chúc Dung đưa đến cho mình, cậu nói khi nào rảnh có thể mời Chúc Dung tới ăn một bữa cơm cảm ơn.
Bạch Nguyệt Hồ lại hừ một tiếng, tỏ thái độ khinh thường với chuyện này.
Trái cây của thế giới con người làm thành hồ lô ngào đường ăn khá ngon, quả tròng mắt làm thành hồ lô ngào đường cũng rất ngon, đặc biệt là hương vị gì cũng đều có, khuyết điểm duy nhất là có một vài loại trái cây Lục Thanh Tửu không thích lắm nhưng chỉ có thể cắn xuống mới biết.
Ngoại trừ trái cây, Lục Thanh Tửu mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác trong siêu thị như bò bít tết và hải sản, còn cả một vài loại đồ ăn mà Bạch Nguyệt Hồ chắc chắn chưa từng ăn.
Sau khi cầm hồ lô ngào đường ra ngoài cho Tiểu Hoa với Tiểu Hắc mỗi đứa một xâu, còn đút cho nhóc hồ ly mấy trái, Lục Thanh Tửu lại vội vàng làm bữa trưa. Doãn Tầm bị đuổi ra bên ngoài quét sân, Bạch Nguyệt Hồ đứng ở bên cạnh phụ giúp Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu cúi đầu xào rau, bỗng nhớ ra điều gì đó, cậu nói: “Đúng rồi, em quên hỏi anh, vẫn chưa tìm được ông ngoại em sao?”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ đáp lời.
Lục Thanh Tửu hỏi tiếp: “Vì sao phượng hoàng có thể tìm được ông ngoại em?”
Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Thật ra trước đây tộc phượng và Long tộc đều là thần minh, sức mạnh ngang nhau, nhưng sau này xảy ra một vài chuyện, tộc bọn họ bị tiêu diệt, Dị giới đã không còn hậu duệ của bọn họ nữa.”
Lục Thanh Tửu cẩn thận nghe.
Thì ra tuy ở Dị giới phượng hoàng bị diệt tộc nhưng ở Nhân giới vẫn còn dư lại một chút huyết mạch phượng hoàng, vậy nhưng huyết mạch phượng hoàng giờ đây đã loãng đi rất nhiều, hơn nữa linh khí ở Nhân giới cũng nhạt, vậy nên họ không còn có được sức mạnh cường đại nữa. Sức mạnh lớn nhất của phượng hoàng là nhìn được qua trăm loài chim khác và hiểu được tinh thần của các loài chim đó. Đơn giản mà nói chính là bọn họ có thể kết nối được với các loài chim. Chim nhiều như vậy sẽ hình thành một mạng lưới giám sát khổng lồ, dùng để tìm người là thích hợp nhất. Ban đầu Chúc Dung muốn nhờ Thiếu Hạo hỗ trợ, nhưng không may là con phượng hoàng nhà Thiếu Hạo không đáng tin cậy bằng Tiểu Mị, đã nghiện ngập cờ bạc còn trực tiếp đi niết bàn, rơi vào đường cùng, Chúc Dung chỉ có thể gọi phượng hoàng khác tới đây giúp đỡ
Nghe xong Lục Thanh Tửu có chút lo lắng, lần trước tìm được ông ngoại Chúc Dung đã chém đứt một bàn tay ông, lần này nếu ông ngoại bị tìm thấy nữa, chắc chắn ông cậu sẽ còn bị thương nhiều hơn.
Bạch Nguyệt Hồ nhìn ra lo lắng của Lục Thanh Tửu, hắn duỗi tay nhẹ nhàng ấn vai cậu, nói: “Em không cần quá lo lắng, thật ra lần này Chúc Dung tìm phượng hoàng, không chỉ tìm ông ngoại em.”
“Vậy còn có ai?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Còn một con Chúc Long đã trốn khỏi Dị giới.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Đây mới là mục tiêu chính của Chúc Dung.”
Lục Thanh Tửu đã hiểu: “Thật sao?”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu: “Đương nhiên, chỉ là vì sợ việc này sẽ gây ra nhiều khủng hoảng nên bọn họ mới không tuyên bố với bên ngoài, vậy nên em cũng không cần lo lắng quá.”
Lục Thanh Tửu thở dài, tuy trong lòng dễ chịu hơn một chút nhưng thật ra cậu vẫn canh cánh chuyện ông ngoại, cậu rất muốn gặp lại ông để trò chuyện một chút……
……
Sau khi mùa hè đến, trời tối rất chậm, 8 giờ hơn, ánh nắng mặt trời mới hoàn toàn tắt nơi đường chân trời, trong không khí tràn ngập một hơi thở dính nhớp nặng nề, có con chim én chao liệng ở tầng trời thấp, dường như một cơn bão lớn sắp tới.
Tầng mây đen bất tri bất giác che khuất ánh trăng và sao trời, ven đường, gió dữ dội gào thét, thổi bay cát đá và lá cây.
Hôm nay Ngô Hiểu Hàng đi làm về muộn, đến khi tan ca đã gần 10 giờ tối. Hạt mưa không ngừng lộp bộp rơi xuống, chiếc ô anh ta cầm trong tay quả thực yếu ớt như một món đồ chơi, chẳng có tác dụng gì. Chỉ trong giây lát, người Ngô Hiểu Hàng đã hoàn toàn ướt đẫm. Giờ này gọi taxi cũng không dễ dàng gì, rơi vào đường cùng, anh ta đành phải cầm chiếc ô nghiêng ngả đi bộ về nhà.
Cũng may là nhà Ngô Hiểu Hàng cách chỗ làm không xa, chỉ cần đi qua mấy con hẻm nhỏ hẻo lánh là đến.
Mặc dù khi đi vào con hẻm mưa đã nhỏ hơn được một chút, nhưng trong này lại không đèn. Ngô Hiểu Hàng chậm rãi đi về phía trước, nhưng khi đi đến chỗ rẽ, anh ta bỗng nghe thấy tiếng người kỳ quái, hình như là có người nào đó đang nói chuyện.
Ngô Hiểu Hàng cẩn thận tiếng lại gần, rốt cuộc cũng nghe rõ tiếng nói truyền đến từ bên kia.
“Mau giao tiền ra đây.” Có người dùng giọng điệu ác độc uy hiếp.
“Hu hu hu, tôi không có tiền.” Hình như người bị uy hiếp là một thiếu niên mềm mại, trong tiếng nói còn mang theo một tiếng khóc nức nở.
“Không có tiền sao?” Gã cướp chiếu đèn pin trong tay vào đối tượng bị cướp bóc, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của cậu ta, gã lập tức dời mục tiêu, “Thằng nhóc mày khá xinh đẹp đấy, không có tiền à, không có tiền cũng không sao, c0i quần áo ra cho tao……”
“C0i quần áo sao?” Cậu trai kia ngơ ngác, “C0i quần áo làm gì chứ?”
“Bố mày kêu mày cởi thì cứ cởi ra! Nhanh lên!” Người nọ chĩa dao vào cậu ta.
Thấy cảnh này, Ngô Hiểu Hàng thầm nghĩ không ổn, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra nhỏ giọng báo cảnh sát. Sau khi báo cảnh sát, Ngô Hiểu Hàng nhìn về chỗ cũ, thấy thiếu niên kia đã chậm rãi cởi áo. Tuy rằng ánh đèn lờ mờ, nhưng nương theo ánh sáng của đèn pin, Ngô Hiểu Hàng vẫn thấy được da thịt mềm mại trắng nõn của thiếu niên, cũng như gương mặt thanh tú, nhìn qua còn đang lã chã chực khóc của cậu ta.
Hứng thú của tên cướp nổi lên, gã định duỗi tay tóm lấy cậu trai kia nhưng Ngô Hiểu Hàng cũng cảm thấy không thể đợi được nữa, anh ta hô to một tiếng dừng tay, sau đó mở đèn pin trên điện thoại chiếu về tên cướp: “Anh đang làm trò gì vậy!”
Tên cướp bị người đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, nhưng sau khi phát hiện chỉ có một mình Ngô Hiểu Hàng, gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gã nói: “Mẹ mày, đừng có xen vào việc người khác.” Nói đoạn, tên cướp còn huơ huơ con dao trong tay.
Ngô Hiểu Hàng nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, anh mau nhanh cút đi! Bằng không chờ lát nữa cảnh sát tới, anh muốn chạy cũng không được!”
Vẻ mặt tên cướp lập tức trở nên dữ tợn, gã gầm gừ mắng mấy câu rồi cầm dao chạy về phía Ngô Hiểu Hàng, Ngô Hiểu Hàng lập tức lắc mình né tránh. Hẻm nhỏ này vừa hẹp lại vừa tối, khi tên cướp xông tới, chân lại bỗng vướng vào thứ gì đó, cả người trực tiếp ngã lăn quay trên mặt đất. Ngô Hiểu Hàng thấy thế vội vàng chạy về phía cậu trai bị cướp, nắm lấy tay cậu ta rồi hô to một tiếng chạy đi, hai người xông ra ngoài như một cơn gió.
Ngô Hiểu Hàng không biết rằng sau khi rời khỏi con hẻm, một ngọn lửa chói mắt đột ngột bốc lên phía sau anh ta. Ngọn lửa kia nhanh chóng bốc cháy từ dưới chân lên đến đỉnh đầu tên cướp. Chỉ trong một nhịp thở, tên cướp kia đã bị thiêu thành một nhúm tro đen, bị nước mưa cuốn trôi vào cống thoát nước.
Sau khi chạy một hồi lâu, thấy phía sau không có người đuổi theo, Ngô Hiểu Hàng mới thở hổn hển dừng lại, bấy giờ anh ta mới nhận ra mình và cậu trai kia đều ướt đẫm, thế là Ngô Hiểu Hàng vội vàng hỏi cậu ta có làm sao không.
Cậu trai lắc đầu nói mình không sao, nhưng sắc mặt lại trắng đến dọa người.
Nơi này cách nhà Ngô Hiểu Hàng không quá xa, anh ta nhìn cậu trai với thân trên tr4n trụi, nói: “Bạn nhỏ, nếu không thì về nhà tôi tìm bộ quần áo mặc trước đi?” Anh ta lo lắng thiếu niên sẽ sợ nên bổ sung, “Tôi không phải người xấu.”
Nhìn dáng vẻ Ngô Hiểu Hàng, cậu trai kia chần chờ một lát rồi đồng ý.
Ngô Hiểu Hàng mang cậu trai kia về nhà mình, đầu tiên anh ta để cậu ta đi tắm một cái, sau đó tìm cho cậu ta một bộ quần áo sạch sẽ. Mặc quần áo xong, cậu trai kia như một viên minh châu đã được phủ sạch tro bụi, khuôn mặt xinh đẹp và khí chất sạch sẽ đều vô cùng hấp dẫn.
Ngô Hiểu Hàng hỏi cậu ta mấy câu, cậu ta đều trả lời, nhưng khi nhắc đến tên và gia đình, cậu trai kia lại lảng tránh. Ngô Hiểu Hàng có chút bất đắc dĩ, anh ta muốn đưa cậu ta đưa tới Cục cảnh sát làm việc, nhưng ai ngờ vừa nghe phải đến Cục cảnh sát, cậu trai kia lại đứng dậy muốn đi, Ngô Hiểu Hàng cản thế nào cũng không được.
“Được rồi được rồi, tôi không báo cảnh sát nữa, có phải cậu cãi nhau với người nhà không?” Ngô Hiểu Hàng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, “Cậu còn nhỏ, cứ như vậy ra ngoài người nhà sẽ lo lắng đấy…… Hơn nữa nếu ở ngoài cậu lại gặp phải người xấu như vậy nữa thì làm sao bây giờ?!”
Cậu trai kia không nói lời nào.
Ngô Hiểu Hàng nói: “Haizzz, tôi không báo cảnh sát, nhưng cậu cũng phải nói cho tôi biết tên của cậu chứ?”
“Như Hỏa.” Cậu ta nói, “Tôi tên là Ngô Như Hỏa.”
Ngô Hiểu Hàng không ngờ cậu ta cùng họ với mình, trong lòng bỗng thấy vui vui, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là thế này, cậu ở nhà tôi vài ngày đi, bao giờ nghĩ thông suốt thì chúng ta sẽ về nhà, được không?”
Cậu trai kia nhìn Ngô Hiểu Hàng, sau đó chậm rãi gật gật đầu.
Ngô Hiểu Hàng chỉ cho rằng Ngô Như Hỏa là đứa nhỏ bỏ nhà trốn đi, nhìn dáng vẻ cậu ta thì hẳn là hoàn cảnh gia đình rất tốt, chắc chắn là đang giận dỗi người lớn, mấy ngày nữa là nghĩ thông suốt ngay. Nghĩ vậy nên anh ta không hề đặt chuyện này trong lòng, chỉ cho rằng mình vừa làm một việc tốt, để cậu ta ở nhà mình mấy ngày, giúp cậu ta không đi lang thang rồi lại gặp người xấu.
Khi ấy Ngô Hiểu Hàng không biết, mình đã nghênh đón một pho tượng Diêm Vương về nhà.
Lại nói đến Lục Thanh Tửu, gần đây trời rất nóng, nhưng vì khí lạnh trong cơ thể nặng nên cậu không thể bậc điều hòa, thế là cậu bèn chuyển phạm vi hoạt động sang sân sau. Sân sau có dàn nho rất dày che khuất ánh nắng chói mắt, còn có một cái giếng có thể hút nóng nên rất mát mẻ.
Bạch Nguyệt Hồ cũng ra sân sau hóng mát với Lục Thanh Tửu. Dưa hấu nhà bọn họ đã chín, vừa to lại tròn, vừa bổ một miếng, nước quả đỏ tươi lập tức tràn ra, có thể thấy cả phần thịt mọng nước bên trong. Cắt xong dưa hấu, cả sân đều thoang thoảng hương thơm thoải mái dễ chịu của loại quả này, Lục Thanh Tửu không thể ăn đá nên để lại cho mình một miếng, còn bao nhiêu thì bỏ vào tủ lạnh để ướp lạnh.
Doãn Tầm có chút nóng, cậu ta ngồi ở miệng giếng phe phẩy quạt hương bồ. Lục Thanh Tửu đi pha nước sơn tra, sốt sơn tra đã được làm sẵn từ trước, giờ chỉ cần bỏ nước vào khuấy rồi bỏ thêm đá, thế là được thức uống chua ngọt ngon miệng và mát lạnh giải nhiệt. Nhà bọn họ còn có kem sữa bò, Lục Thanh Tửu đang nghĩ có nên làm thêm chút kem que để ăn không …… Nhưng giờ cậu không được dính dáng gì đến thánh phẩm giải nhiệt này, suốt cả mùa hè cậu cũng không được chạm vào chút đá nào hết.
“Ăn ngon thật đấy.” Doãn Tầm uống nước đá, ăn dưa hấu, cảm giác đầy tốt đẹp tràn ngập cõi lòng. Bạch Nguyệt Hồ ăn dưa hấu chưa bao giờ phun hạt, nếu không phải Lục Thanh Tửu nhìn chằm chằm, có lẽ ngay cả vỏ dưa hắn cũng có thể gặm hết.
Buổi tối, nắng tắt, trong không khí cuối cùng cũng có chút gió mát lạnh. Lục Thanh Tửu ăn xong cơm chiều, tính ra đến sân sau ngồi một lúc, ai ngờ vừa đến sân sau, cậu bỗng thấy chị gái quỷ từ trong giếng bò ra ngoài, ngồi trên miệng giếng nghiêm túc tự hỏi nhân sinh.
Lục Thanh Tửu bưng ghế tới rồi ngồi bên cạnh cô, nói: “Chị đang suy nghĩ cái gì thế?”
Chị nữ quỷ hỏi: “Tên tôi là Phó Tử Oánh đúng không?”
Lục Thanh Tửu không ngờ cô sẽ nhớ ra, cậu không phủ nhận: “Đúng rồi.”
Sau khi thành thần, dường như chị nữ quỷ đã mất rất nhiều ký ức, nhưng bởi vì cô không chủ động hỏi, có lẽ cô cũng không quá để ý đến cuộc sống ở dương thế của mình, vậy nên Lục Thanh Tửu cũng không chủ động nói chuyện này với cô. Đương nhiên nếu chị nữ quỷ muốn biết thì cậu cũng sẽ không giấu giếm, dù sao cô cũng là lực lượng sản xuất chính trong nhà, thu nhập chính của gia đình này dường như đều đến từ nước mọc tóc.
“Tôi đang tự hỏi một vấn đề.” Toàn thân chị nữ quỷ tỏa ra ánh sáng dịu êm, trong đêm tối quả thực như ánh sáng của đom đóm, ánh sáng này không chói mắt mà mang theo hương vị thánh khiết, “Cậu nói xem tại sao tôi lại có chấp niệm đối với chuyện mọc tóc như vậy chứ.”
Lục Thanh Tửu nghĩ: “Cái này em cũng không biết nữa.”
Nữ quỷ nói: “Tôi phải từ từ ngẫm lại.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Thế là chị chị nữ quỷ suy nghĩ cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu vừa vào sân sau hái hành để làm trứng chiên thì bị chị chị quỷ giữ lại, cô nói rốt cuộc mình cũng nghĩ ra rồi, cô đã nhớ lại hết tất cả những ký ức lúc còn sống của mình, về tên bạn trai cặn bã kia cũng như rất nhiều chuyện cũ trong quá khứ. Lục Thanh Tửu có cảm giác đây sẽ là câu chuyện xưa rất dài, vì thế cậu uyển chuyển hỏi mình có thể đi về nấu cơm trước rồi lấy chút hạt dưa đến đây nghe chuyện hay không.
Chị nữ quỷ nghĩ một lát rồi bảo Lục Thanh Tửu mang luôn cả cho mình chút hạt dưa, đã lâu cô chưa được cắn hạt dưa……
Lục Thanh Tửu đồng ý.
Sau khi ăn cơm sáng, Lục Thanh Tửu đi làm tất cả những việc cần làm, xong xuôi cậu mới ra sân sau, tiện tay mang theo một túi hạt dưa. Hạt dưa này được mua từ thị trấn, vị gì cũng có, Lục Thanh Tửu khá thích caramel. Doãn Tầm cũng đi theo sau Lục Thanh Tửu tới hóng hớt, hai người cầm hai cái ghế nhỏ ngồi ở trước mặt chị nữ quỷ bắt đầu nghe chuyện.
Chị nữ quỷ lấy hạt dưa chậm rãi cắn, sau đó bắt đầu dùng chất giọng thâm trầm kể lại chuyện khi còn sống. Thì ra chị nữ quỷ tới thôn Thủy Phủ với bạn trai là để cho khuây khỏa, khi ấy tình cảm của hai người bọn họ xuất hiện một vài vấn đề nên muốn đi chơi để vun đắp lại một chút, ai ngờ sau khi tới thôn Thủy Phủ, hai người lại xảy ra tranh cãi nảy lửa.
Doãn Tầm phun vỏ hạt dưa, nói: “Hai người cãi về chuyện gì mà cãi đến mức đó?” Cặp đôi bình thường cãi nhau cùng lắm chỉ là chia tay, thế mà hai người này lại cãi đến mất mạng.
Chị nữ quỷ nói: “Cậu biết rồi đấy, bây giờ con người phải chịu áp lực rất lớn, làm việc và nghỉ ngơi đều không có quy luật, áp lực càng lúc càng lớn cộng thêm thói quen sinh hoạt không tốt, rất dễ…… nên cái kia.”
Doãn Tầm mờ mịt: “Nên cái kia gì?”
Chị nữ quỷ chỉ đầu mình.
Bấy giờ Doãn Tầm mới hiểu, cậu ta vỗ tay một cái rồi nói: “À, trọc…… Ưm.” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, miệng cậu ta đã bị nhét một đống tóc, dưới ánh mắt hoảng sợ của Doãn Tầm, chị nữ quỷ buồn bã nói: “Xin cậu đừng nói chữ này với tôi.”
Doãn Tầm gật đầu như đảo tỏi, bấy giờ tóc đống tóc kia mới bay khỏi miệng cậu ta.
Chị nữ quỷ tiếp tục nói: “Vì thế mà anh ta ghét tôi, hôm ấy sinh nhật tôi, nhưng khi anh ta lấy quà sinh nhật ra, tôi lại lập tức hận anh ta.”
Khi nghe chị nữ quỷ tiết lộ quà sinh nhật, xém chút nữa Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đã sặc hạt dưa. Thật không hiểu sao bạn trai chị nữ quỷ lại có được bạn gái, bởi vì trong khoảnh khắc lãng mạn như thế, anh ta lại lôi từ trong túi ra một bộ tóc giả và một chai thuốc k1ch thích mọc tóc.
Chị nữ quỷ sao có thể chịu được k1ch thích này, cô lập tức cãi nhau kịch liệt ngay tại chỗ với bạn trai, sau đó cô đã làm một việc không thể cứu chữa—— cô duỗi tay túm tóc trên đầu bạn trai, sau khi bứt được một đống tóc, chị nữ quỷ còn tỏ vẻ sớm muộn gì bạn trai cô cũng sẽ hói đầu, trở thành một tên đia trung hải mà thôi.
Đến đây, hai người xem như đã hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt, bạn trai giận cực kỳ, anh ta vô tình giết chị nữ quỷ rồi vứt xác xuống giếng hoang.
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều chưa từng trải qua nỗi khổ rụng tóc, hai người nghe đến trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau Doãn Tầm mới nghẹn được một câu: “Chỉ như vậy thôi?”
Chị nữ quỷ nổi giận: “Cái gì mà chỉ là như vậy chứ, cậu biết tóc quan trọng với tôi cỡ nào không!”
Doãn Tầm bị rống một cái, cuối cùng cậu ta phải héo rũ xin lỗi, nói mình không có ý này.
“A, bây giờ rốt cuộc tôi cũng hiểu sứ mệnh thành thần của mình rồi.” Ánh sáng trên người chị nữ quỷ càng thêm chói sáng, cô chắp tay trước ngực, tạo thành động tác như cầu nguyện, “Tôi muốn giải thoát cho những người đang phải chịu đựng phiền não rụng tóc ở trên thế giới này đây.”
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm cắn hạt dưa ở bên cạnh nghe.
Chị nữ quỷ nói: “Cảm ơn cậu, cậu Lục, là cậu đã đưa tôi đến con đường này. Tôi có một yêu cầu nho nhỏ không biết có thể nói không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Chị cứ nói đi.” Cô chính là sức lao động chủ yếu trong nhà mà.
Chị nữ quỷ nói: “Tôi muốn tăng số lượng nước mọc tóc.”
Lục Thanh Tửu: “À…… Cũng được, nhưng nếu số lượng quá nhiều thì rất dễ khiến cho những người khác chú ý đấy.” Hiện tại nước mọc tóc nhà cậu đã là sản phẩm vô cùng hot ở trên mạng, tuy nhiên bởi vì số lượng ít nên cũng không có doanh nghiệp lớn hay tổ chức chú ý tới, dù sao thì cũng không chạm vào cái bánh của người khác, nhưng nếu gia tăng số lượng thì có thể sẽ khiến cho những người khác chú ý.
Chị nữ quỷ nói: “Cũng phải, vậy không cần tăng quá nhiều, tăng thêm một trăm bình là được.” Giờ cô phải cần thêm nhiều sức mạnh tín ngưỡng mới có thể duy trì tư cách của thần được.
Lục Thanh Tửu tính toán một chút rồi đồng ý với yêu cầu của chị nữ quỷ, cậu còn hỏi cô xem cô có ý kiến gì về giá cả hay không.
Chị gái quỷ lắc đầu ý bảo chuyện này để Lục Thanh Tửu tự quyết, chỉ cần đừng ra giá khiến mọi người không mua nổi là được.
Lục Thanh Tửu gật đầu, nói vẫn giữ nguyên giá gốc.
“À, hàng ngày có thể cho tôi chút đồ ăn không?” Chị nữ quỷ nói, “Tôi phát hiện hình như giờ tôi có thể ăn chút gì đó.”
Lục Thanh Tửu đồng ý: “Không thành vấn đề, giờ chị vẫn ở bên trong cái giếng hay sao?”
“Đúng vậy.” Chị gái quỷ đáp, “Mấy năm nữa có lẽ tôi sẽ có khả năng tạo ra thân thể.”
Lục Thanh Tửu nghĩ thầm thì ra còn phải chờ nhiều năm như vậy, thật đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa, nhưng thôi từ từ rồi tới, quãng đường về sau còn rất dài mà.
Sau khi nói chuyện cả buổi, Lục Thanh Tửu phải đi làm cơm trưa, thế là cậu đứng lên chào tạm biệt chị nữ quỷ, đang định đi, chị nữ quỷ lại nói thêm một câu: “Cậu Lục, tôi thật sự vô cùng cảm ơn cậu, nhưng tôi không biết nên làm gì để thể hiện lòng biết ơn của tôi, tôi chỉ có thể cho cậu thứ duy nhất mình có.” Nghe vậy, Lục Thanh Tửu bỗng có cảm giác không ổn, cậu đang định từ chối thì đôi tay kia đã nhẹ nhàng ấn vai cậu. Doãn Tầm đứng bên cạnh đang cắn hạt dưa cũng không thể thoát, chỉ có thể sững sờ nhìn vai mình bị ấn.
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm: “……”
Hai người nhìn nhau, ai cũng thấy nét hoảng sợ trong mắt đối phương.
Bạch Nguyệt Hồ từ trong ruộng về, việc đầu tiên là đi vào bếp tìm Lục Thanh Tửu, nhưng vừa tiến vào bếp, hắn đã bị kinh ngạc, chỉ thấy trong bếp có một bóng người đen sì đang đứng, nhìn qua giống như người nguyên thủy. Đến khi người nọ quay đầu, Bạch Nguyệt Hồ mới nhận ra cái thứ đen sì đó là một mái tóc dài.
“Em sao vậy?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi, “Sao lại đi uống nước giếng?”
Lục Thanh Tửu đau khổ nói: “Là cô ấy tặng quà cảm ơn cho chúng em.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “À, không phải chỉ là tóc dài thôi sao, không sao, tôi giúp em cắt đi là được.”
Lục Thanh Tửu cắn răng nói: “Không chỉ có tóc.”
Bạch Nguyệt Hồ: “……?”
Lục Thanh Tửu tuyệt vọng nói: “Tất cả nhưng vùng có lông đều……”
Bạch Nguyệt Hồ: “……”
Lục Thanh Tửu: “Mới vừa cắt xong.”
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ rất khó tả, hình như hắn đang nhịn cười.
Lục Thanh Tửu đau khổ thở dài, lúc này rốt cuộc cậu cũng hiểu thời gian tựa như mũi tên là có ý gì rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]