Màn đêm buông xuống, thế giới chìm vào bóng tối. Trong phòng, ánh nến leo lét như có thể tắt ngúm bất kì lúc nào. Bởi vì quá lạnh nên Lục Thanh Tửu đã sớm rúc vào ổ chăn, bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ào ào trên mặt đất như vĩnh viễn không ngừng.
Do buổi chiều ngủ quá lâu mà lúc này Lục Thanh Tửu vẫn tỉnh táo lắm. Cậu ngồi trên giường đất, trong tay cầm một cuốn sách, nương theo ánh sáng tù mù đọc chữ trên đó.
Tiểu Hoa và Tiểu Hắc đều đã ngủ, tiếng hít thở đều đặn của chúng khiến căn phòng tăng thêm vài phần an tâm.
Thấy đã khoảng 11 giờ đêm, mắt cũng hơi mỏi, tuy chưa buồn ngủ lắm nhưng Lục Thanh Tửu vẫn buông cuốn sách trong tay xuống, tính nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nghĩ vậy, cậu bèn đứng dậy thổi tắt nến, sau đó xoay người đi đến mép giường, muốn kéo khe cửa sổ lại một chút để có thể ngủ ngon hơn. Ai ngờ khi nhìn ra cửa sổ, Lục Thanh Tửu lại bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ đến ngây người. Phía xa, trên bầu trời bỗng xuất hiện những vết rách trông như cực quang(*),so với buổi sáng thì vết rách này càng nổi bật hơn trên bầu trời đêm khiến người ta khó lòng bỏ qua. Từ trong khe hở ấy, dáng vẻ cứ y mây mù trào ra từ trên đỉnh núi phủ kín bầu trời. Nhưng điều khiến Lục Thanh Tửu kinh ngạc nhất là từ cái khe ấy còn có một cột sáng dựng đứng, cột sáng ấy phóng thẳng xuống khu rừng cách đó không xa, chiếu sáng một vùng núi rừng tựa như ban ngày.
(*)cực quang: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Đây có thể coi là một trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên.
Trên con đường nhỏ bên ngoài khu rừng, một nhóm người với vẻ mặt vô cảm từ thôn Thủy Phủ chậm rãi di chuyển về phía cột sáng. Vì cách quá xa nên Lục Thanh Tửu không nhìn rõ dáng vẻ những người đó, nhưng từ quần áo của họ, cậu đoán những người này rất có khả năng chính là người dân thôn của Thủy Phủ.
Lục Thanh Tửu nhìn những người đó dần dần rời xa thôn trang, đi tới cột sáng. Bọn họ giống như con thiêu thân lao về phía ánh sáng, gió tuyết đang rít gào cũng không thể ngăn cản bước chân bọn họ, đoàn người chậm chạp lê bước, càng ngày càng xa rời tổ ấm sau lưng.
“Sao bọn họ lại ra ngoài thế!” Sau lưng truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Tiểu Hoa, Lục Thanh Tửu quay đầu, phát hiện Tiểu Hoa đã tỉnh từ bao giờ, nó đứng ở mép giường nên cũng thấy được cảnh tượng bên ngoài, thấy những con người đó đi về phía cột sáng.
“Không biết nữa.” Lục Thanh Tửu lắc đầu.
“Đột nhiên tuyết rơi, người dân thôn Thủy Phủ phải làm sao bây giờ?” Tiểu Hoa nhảy lên cái bàn trước cửa sổ, thị lực của nó tốt hơn rất nhiều so với con người như Lục Thanh Tửu nên nó có thể thấy rất rõ dáng vẻ những người đang di chuyển kia, Tiểu Hoa hỏi, “Bọn họ muốn đi đâu vậy?”
Lục Thanh Tửu: “Có lẽ là có thứ gì đó đang gọi bọn họ đến.” Mùa đông năm ngoái, thật ra thôn Thủy Phủ cũng có một vài dấu hiệu khác thường. Suốt mùa đông, Lục Thanh Tửu chưa từng nhìn thấy bất kỳ người hàng xóm mà ngày thường vẫn luôn gặp nào. Tuy cũng có khả năng là do trời quá lạnh nên mọi người không thích ra cửa, nhưng suốt một mùa đông mà không thấy ai thì cũng quá kỳ quặc rồi. Lúc ấy trong lòng Lục Thanh Tửu đã có suy đoán, đến giờ, tất cả những suy đoán đó đều đã được chứng thực.
“Sao tôi lại trông thấy Lý Tiểu Ngư nhỉ.” Tiểu Hoa trợn tròn mắt, không thể tin nổi, “Sao cậu ta cũng đi ra ngoài……”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh nghĩ rằng giờ cả thôn Thủy Phủ chỉ còn chúng ta là sinh vật sống thôi.”
Mặt Tiểu Hoa rất đau lòng, Lục Thanh Tửu còn tưởng nó khổ sở vì mình đã mất đi một người bạn chân thành, ai ngờ câu tiếp theo của nó lại là: “Con mẹ nó thế thì không phải mấy bài toán tôi giảng cho Lý Tiểu Ngư đều đã thành công cốc hết rồi à.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Tiểu Hoa: “Cậu ta còn gạt tôi nói là đã có tiến bộ trong bài kiểm tra nữa chứ hu hu hu.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Tiểu Hoa: “Hu hu hu nhân loại đều là đồ lừa đảo mà.”
Nhất thời, Lục Thanh Tửu cũng không biết nên nói gì, nghĩ đến hình ảnh Tiểu Hoa soi đèn bổ túc cho Lý Tiểu Ngư mỗi tối, cậu lại thấy hiểu tâm trạng đau lòng này của Tiểu Hoa.
Lý Tiểu Ngư cũng ở trong đoàn người di chuyển về phía cột sáng. Tất cả người dân của thôn Thủy Phủ như một đám cương thi không có linh hồn, người này nối tiếp người kia chậm chạp đi về phía trước. Khi đặt chân vào cột sáng, cơ thể bọn họ dần tan biến, hòa vào trong gió tuyết.
Lục Thanh Tửu ôm Tiểu Hoa vào lòng, một người một heo ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn.
“Tôi không thể hiểu nổi là chuyện gì đã xảy ra.” Tiểu Hoa rầm rì, “Tôi chỉ là một con Đương Khang nhỏ thôi, mẹ tôi nhét tôi vào Nhân giới, nói ở Nhân giới sẽ an toàn hơn một chút.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Sao mày tới được đây?”
Tiểu Hoa nói: “Lúc nào mà chẳng có cách.”
Lục Thanh Tửu nói: “Lỡ đâu lúc ấy bọn anh không cứu mày thì sao……”
Tiểu Hoa bất đắc dĩ: “Thế thì cũng phải chờ chúng tôi lớn rồi mới ăn, chờ tôi lớn, tôi sẽ có cách chạy trốn.”
Nghe vậy, Lục Thanh Tửu muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu đã không nói cho Tiểu Hoa một sự thật tàn khốc—— trong thế giới của con người có một món ăn gọi là heo sữa quay.
Những người dân trong thôn đã đi hết, khi người cuối cùng biến mất, Lục Thanh Tửu nghe được một tiếng vang lớn. Tiếng vang này từ chân trời truyền đến, âm lượng khủng b0 đến mức trực tiếp đập vỡ cửa sổ thủy tinh. Lục Thanh Tửu và Tiểu Hoa nhất thời không kịp chuẩn bị tinh thần nên cũng bị chấn động, nếu không phải đang ngồi, Lục Thanh Tửu thậm chí có thể đã khụy xuống đất.
Hai tai ong ong, trời đất trước mắt Lục Thanh Tửu quay cuồng một lúc lâu mới ngừng. Đến khi cậu thấy ổn hơn, chân trời đã xuất hiện năm ngọn lửa chói mắt, không, đó không phải lửa, đó là năm con rồng khoác trên mình lớp vảy đỏ rực, không những thế, bầu trời phía sau bọn chúng còn xuất hiện một cái hố lớn chói lòa, cái hố kia không có hình dáng cụ thế, tựa như bầu trời vừa miễn cưỡng bị xé rách vậy.
Đầu óc Lục Thanh Tửu vẫn còn choáng váng, cậu thấy xoang mũi chính mình hơi ngứa, Lục Thanh Tửu đưa tay muốn xoa mới phát hiện mình chảy máu mũi, nhưng giờ cậu không có tâm trí đâu để quan tâm chuyện này. Lục Thanh Tửu tùy tiện xé một mảnh giấy bịt mũi lại rồi tiếp tục ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Điều khiến cậu tiếc nuối chính là năm con rồng trước đó xuất hiện trên bầu trời giờ đã biến mất không thấy đâu. Trên tầng mây đen kịt chỉ còn thấy năm vệt lửa đỏ. Tuyết vẫn đang rơi, sắc trắng giữa trời đêm cực loá mắt.
Bấy giờ Tiểu Hoa mới tỉnh lại, nó mờ mịt hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lục Thanh Tửu nói: “Anh thấy năm con rồng……”
Tiểu Hoa nói: “Mấy con?”
Lục Thanh Tửu: “Năm con.”
Ban đầu Tiểu Hoa rất khiếp sợ, một lúc sau nó mới có thể run lẩy bẩy nhỏ giọng giải thích cho Lục Thanh Tửu. Tiểu Hoa nói ở Dị giới, rồng là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, cũng là thần linh khống chế trời đất. Ứng Long là dương, Chúc Long là âm, âm dương kết hợp sẽ sinh ra vạn vật.
Có thể nói chỉ có ở Nhân giới Tiểu Hoa mới có thể hòa bình ở chung với Long tộc, còn nếu là ở Dị giới, chỉ sợ nó đã sớm thành đồ ăn của Bạch Nguyệt Hồ rồi.
Tiểu Hoa run giọng nói: “Sao lại có tới năm con rồng tiến vào Nhân giới…… Chuyện này không hợp với lẽ thường.”
Lục Thanh Tửu nhíu mày, cậu cũng biết không hợp với lẽ thường nhưng lại không có manh mối gì về chuyện sắp xảy ra, càng không có cách nào giải quyết.
Sau đó, không còn âm thanh kỳ quái nào vang lên nữa, ngoại trừ cái hố lớn và năm ráng đỏ trên bầu trời, hết thảy đều chỉ như ảo giác của Lục Thanh Tửu. Lục Thanh Tửu ngồi bên cửa sổ một lúc rất lâu, xác định bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa mới tìm băng dính và giấy báo dán cửa kính lại phòng ngừa gió lọt, sau đó định tiếp tục rúc vào ổ chăn ấm áp.
Nhưng khi đến mép giường, Lục Thanh Tửu chợt nhớ ra điều gì đó, trong lòng cậu bỗng thấy bất an vô cùng. Lục Thanh Tửu ngồi bên mép giường một lát vẫn cảm thấy không an tâm, cuối cùng cậu dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Hoa thấy thế vội hỏi nói: “Anh đi đâu thế?”
“Anh đi ra cửa.” Lục Thanh Tửu nói.
“Đi ra cửa làm gì?” Tiểu Hoa không hiểu, “Bên ngoài lạnh như thế……”
Lục Thanh Tửu lắc đầu không giải thích, thật ra cậu cũng không hiểu vì sao mình nhất định phải ra khỏi cửa, chỉ là tưởng tượng tới hình ảnh đáng sợ nào đó, giác quan thứ sáu đã thúc giục cậu vững vàng đi ra sân. Trong sân tuyết rất dày, bước lên phát ra tiếng kin kít. Lục Thanh Tửu hà hơi vào hai bàn tay rồi dùng sức chà xát. Bốn bề vắng lặng, chỉ có âm thanh của tuyết rơi. Lục Thanh Tửu ngừng trước cửa sân, cậu nhớ trước khi đi Bạch Nguyệt Hồ đã dặn mình đừng rời khỏi sân, nếu đã vậy, cậu mở cửa xem tình hình bên ngoài chắc cũng không tính là rời khỏi sân đâu nhỉ.
Lục Thanh Tửu ngừng thở, nhẹ nhàng rút chốt rồi đẩy cửa sắt. Một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ vang lên, cửa sắt lộ ra một khe hở giúp cậu thấy được tình hình bên ngoài.
Khung cảnh bên ngoài cũng không quá khác so với trong sân, vẫn là một vùng trắng tuyết. Nhờ cái hố lớn trên bầu trời tỏa ra ánh lửa đỏ rực chiếu sáng toàn bộ cảnh vật phía dưới, Lục Thanh Tửu có thể nhìn thấy con đường nhỏ trước nhà, thấy chiếc xe của mình đang đỗ ở bên kia đường, thấy cả cây bách cao cao bên cạnh, mọi thứ vẫn rất bình thường, không khác gì mọi khi.
Lục Thanh Tửu thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa thở hết hơi, cậu lại lập tức hoảng hốt, bởi vì cậu thấy ở nền tuyết chỗ góc tường nhà mình có phần khác so với khu vực xung quanh. Tuyết ở chỗ đó cao hơn chỗ khác một khúc, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ rất dễ bỏ sót, sau khi cẩn thận quan sát, cậu nhận ra hình như dưới đụn tuyết này đang chôn thứ gì đó.
Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lát, sau đó cậu không đi thẳng ra khỏi sân mà xoay người vào sân cầm một cây gậy trúc dùng để làm giàn nho trong vườn rồi vươn gậy ra chọc vào đống tuyết. Sau khi quét hết tuyết phủ trên bề mặt, thứ nằm phía dưới lộ ra ngoài, Lục Thanh Tửu tập trung nhìn, lập tức hít vào một làn khí lạnh.
Bên trong đống tuyết thế mà có một người đang cuộn tròn. Người nọ mặc một bộ quần áo màu đen, nhìn không rõ mặt lắm nhưng Lục Thanh Tửu lại nhớ rõ là Doãn Tầm có một chiếc áo lông vũ như vậy.
“Đệt.” Lục Thanh Tửu không nhịn được thấp giọng mắng một câu tho tục rồi ném gậy trúc đi, tính cắn răng ra ngoài xách người ngã trên nền tuyết vào.
Vừa rồi nhìn thấy đoàn người như những bóng ma đi lên núi, Lục Thanh Tửu chợt nghĩ không biết Doãn Tầm có gặp vấn đề gì không, vì không yên lòng nên cậu mới nghĩ mình nên ra ngoài xem sao. Không nhìn thì thôi, vừa thấy cảnh tượng bên ngoài, Lục Thanh Tửu đã bị dọa đến nhảy dựng. Hóa ra Doãn Tầm chính là người đang nằm trên nền tuyết, hơn nữa nhìn thì có vẻ cậu ta đã nằm rất lâu.
Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi rồi bước một bước khỏi sân. Vừa đặt chân ra ngoài, cậu đã hiểu vì sao Bạch Nguyệt Hồ lại dặn mình đừng rời khỏi sân. Bên ngoài quả thật là quá lạnh, lạnh đến nỗi Lục Thanh Tửu nghi ngờ có phải chỉ trong nháy mắt mình sẽ đóng băng hay không. Quần áo chống lạnh ở đây căn bản chẳng có tác dụng gì, gió rét như len lỏi vào từng kẽ hở trên cơ thể rồi thấm vào xương cốt, lạnh đến mức răng Lục Thanh Tửu đánh vào nhau cầm cập. Cậu khó khăn khống chế cơ thể đi tới bên cạnh Doãn Tầm đã hôn mê, nắm tay cậu ta rồi dùng sức kéo về.
Doãn Tầm đã hoàn toàn đông cứng, cậu ta bị Lục Thanh Tửu kéo nhưng không hề đổi tư thế, vẫn giữ nguyên trạng thái cuộn tròn.
Lục Thanh Tửu bước đi rất khó khăn, trước mặt mịt mùng gió tuyết khiến cậu không tài nào mở được mắt, nhiệt lượng trong cơ thể cũng đang tụt dốc không phanh, chỉ đi vài bước ngắn ngủi mà Lục Thanh Tửu cảm giác mình đã trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn luôn chứ chẳng đùa.
“Hự hự…… Hự hự……” Rốt cuộc cũng kéo tới cửa, Lục Thanh Tửu dùng chút sức lực cuối cùng kéo Doãn Tầm vào trong sân.
Ngay khi vào đến cửa, cả hai lập tức lăn ra giữa sân. Lục Thanh Tửu lạnh đến mức mặt cũng tái xanh, phải nghỉ một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy đóng cửa. Cổng nhà vừa đóng, nhiệt độ trong sân bắt đầu tăng lên, bấy giờ Lục Thanh Tửu mới cảm thấy mình như sống lại, khoảng sân vốn lạnh buốt trong mắt cậu cũng trở thành ngôi nhà ấm áp.
“Doãn Tầm, Doãn Tầm.” Nghỉ ngơi một lát, Lục Thanh Tửu lại vội vàng quay sang xem xét tình hình của Doãn Tầm.
Vừa nhìn Doãn Tầm, linh hồn nhỏ bé của Lục Thanh Tửu đã bị dọa rớt một nửa, chỉ thấy Doãn Tầm đã hoàn toàn đông cứng như băng, đôi mắt đen thẳng tắp trợn trừng, trên mặt còn có một lớp sương mỏng. Lục Thanh Tửu sờ khuôn mặt cậu ta, xác định cậu ta đã thật sự đông cứng.
Nếu đây là người bình thường thì có lẽ việc đầu tiên Lục Thanh Tửu muốn làm sẽ là chôn cậu ta ở đâu đó, nhưng tốt xấu gì Doãn Tầm cũng là người đã chết một lần, hẳn sẽ không yếu ớt như vậy. Lục Thanh Tửu nghĩ một lát rồi kéo cậu ta vào trong phòng cho tan tuyết xem sao.
Thế là Lục Thanh Tửu lại hì hà hì hục kéo Doãn Tầm cứng như đá tới gần lò than trong phòng, sau đó cởi áo lông vũ của cậu ta, để cậu ta nằm gần lò than.
Tiểu Hoa bị người Lục Thanh Tửu mang vào dọa sợ, vừa thấy người này là Doãn Tầm, đã thế còn bị đóng băng, nó hoảng sợ hỏi: “Sao Doãn Tầm lại thành ra như vậy?”
Lục Thanh Tửu u sầu: “Anh đi ra thì đã thấy cậu ta ngã ở bên ngoài, cũng không biết đã bị đóng băng bao lâu rồi.”
Tiểu Hoa: “Vậy…… Tuyết tan thì anh ta có thể sống không?”
Lục Thanh Tửu chọc vào cái đầu đã cứng hơn đá của Doãn Tầm: “Không biết nữa, cứ để cho tuyết tan xem sao, nếu thật sự không được thì chờ Bạch Nguyệt Hồ về giải quyết.”
Ánh mắt Tiểu Hoa tràn ngập lo lắng.
Tốt xấu gì cũng phát hiện ra Doãn Tầm, không để cậu ta tiếp tục đóng băng ở bên ngoài được, ít nhất cũng phải cứu giúp một chút. Sau lần ra ngoài vừa rồi, cả người Lục Thanh Tửu lạnh như băng, cậu sợ mình sẽ bị cảm nên vội vàng thay quần áo rồi rúc vào ổ chăn.
“Cứ để Doãn Tầm ở đó luôn sao?” Tiểu Hoa nhìn Doãn Tầm vẫn cứng đơ như pho tượng.
“Cứ bỏ ở đó đi.” Lục Thanh Tửu vùi nửa mặt vào trong chăn, giọng nói có phần rầu rĩ, “Bên ngoài sân quá lạnh, con mẹ nó anh còn tưởng rằng mình sẽ chết ở bên ngoài rồi chứ.”
Tiểu Hoa dùng móng heo của mình vỗ đầu Lục Thanh Tửu để an ủi.
Cơ thể ấm áp là cảm giác mệt mỏi ập đến, Lục Thanh Tửu vốn muốn canh Doãn Tầm, nhưng để tuyết trên người Doãn Tầm tan là cả một quá trình dài, cậu chờ được một lúc thì cứ vậy mà mơ màng thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thanh Tửu từ trong mộng tỉnh lại, cậu mơ màng thấy Doãn Tầm vẫn nằm cạnh lò than trong tư thế cũ. Lục Thanh Tửu giật mình tỉnh táo trong nháy mắt: “Tiểu Hoa, đêm qua nhóc có trở mình cho cậu ấy không đấy?”
Tiểu Hoa bị Lục Thanh Tửu đánh thức, nó mờ mịt lắc đầu.
Lục Thanh Tửu vội vàng rời giường trở người cho Doãn Tầm, lúc lật người, cậu cảm giác một nửa cơ thể Doãn Tầm đã trở lại bình thường, còn nửa kia vẫn cứng rắn lạnh băng như cũ. Lục Thanh Tửu kêu Doãn Tầm vài tiếng nhưng cậu ta vẫn chưa có phản ứng gì. Lục Thanh Tửu hỏi: “Liệu sau khi tan hết băng cậu ấy có còn sống được không?”
Tiểu Hoa nào biết có sống được hay không, nhưng nó vẫn phải nói vài lời an ủi: “Không sao đâu, tôi từng đọc một câu chuyện, trong đó nói rằng cá mà được giữ tươi thì sau mười năm vẫn có thể sống á! Cấu tạo của Doãn Tầm còn đơn giản hơn cá, chắc chắn là không có vấn đề gì hết đâu.”
Lục Thanh Tửu: “……Mày xem câu chuyện này ở đâu đấy?”
Tiểu Hoa: “Trong tạp chí Hội chuyện xưa(*) á.”
*là một ấn phẩm Trung Quốc xuất bản hai tháng một lần do Tập đoàn Xuất bản Thế kỷ Thượng Hải chủ trì và Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Câu chuyện Thượng Hải tổ chức) từ năm 1963, tập trung xuất bản các truyện phản ánh đời sống xã hội đương đại Trung Quốc, đồng thời lồng ghép các thể loại truyện dân gian nổi tiếng và truyện kinh điển của nước ngoài.
Lục Thanh Tửu: “……” Doãn Tầm, sợ là cậu lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng dù gì bọn họ cũng là bạn bè tốt, Lục Thanh Tửu không muốn từ bỏ chữa trị. Cậu quyết định đi ăn khoai nướng để lấy lại bình tĩnh, sau đó sẽ tiếp tục đợi Doãn Tầm tan băng. Khoai lang đỏ được nướng nóng hồi, cầm ở trong tay muốn cắn một miếng cũng thấy khó. Sau khi lột vỏ, phần thịt khoai mềm mụp lộ ra, quả thực là ăn vào miệng nhưng ấm vào lòng, nỗi buồn khi nhìn Doãn Tầm bị đông thành pho tượng cũng giảm đi vài phần.
“Ngon thật đấy.” Tiểu Hoa cảm động nói, “Tôi muốn uống một nồi canh thịt dê cho ấm quá.”
“Anh cũng muốn.” Lục Thanh Tửu hít mũi, cảm giác mình hơi bị cảm rồi. Nhiệt độ bên ngoài sân thật sự quá thấp, nếu không phải cậu chạy nhanh vào nhà thì chỉ sợ hôm nay đóng băng bên cạnh Doãn Tầm còn có chính cậu nữa.
“Haizz, xem ra Doãn Tầm không ổn rồi, để tôi giúp anh ta ăn luôn củ khoai lang đỏ này cho.” Tiểu Hoa dùng chân thuần thục lột vỏ khoai lang đỏ, em gái nó đang ngủ, nhóc hồ ly không thích ăn chay, Doãn Tầm còn đông đá, vậy nên tất cả chỗ khoai lang còn lại đều sẽ vào bụng của nó và Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nói: “Được đó, anh cũng giúp cậu ta ăn một củ luôn.”
Hai người vui vẻ bóc khoai lang đỏ, hoàn toàn không nhận ra nơi khóe mắt của pho tượng Doãn Tầm có một giọt nước mắt chảy xuống. Đương nhiên là nếu có thấy, bọn họ cũng chỉ nghĩ đó là tuyết tan mà thôi….
Sau khi ăn xong cơm trưa, Lục Thanh Tửu bất hạnh phát hiện mình bị cảm thật rồi, đầu tiên là ngứa họng, tiếp theo là hắt xì, ch4y nước mũi. Trước tình cảnh này, cậu nhanh chóng đi tìm thuốc rồi uống với liều lượng cao.
Doãn Tầm mất một ngày để tan băng, giờ cậu ta chỉ còn một phần ba cơ thể bị đông đá. Tiểu Hoa và Lục Thanh Tửu đã hoàn toàn từ bỏ việc canh cậu ta, cả hai cùng Tiểu Hắc và nhóc hồ ly đi làm một nồi thịt dê, tính ăn canh thịt dê.
Bởi vì bị cảm nên Lục Thanh Tửu chỉ huy Tiểu Hoa và Tiểu Hắc tiếp xúc với nước, hai con heo nhỏ tuy chỉ có móng heo nhưng khi làm việc chúng lại vô cùng linh hoạt, so ra không hề thua kém Doãn Tầm là bao.
Lục Thanh Tửu cảm thán sao mình không phát hiện ra khả năng thiên bẩm của hai con heo này sớm một chút nhỉ. Tiểu Hoa ưỡn ngực, làm trò nói xấu Doãn Tầm trước mặt chính cậu ta: “Trong đầu tôi cũng không phải toàn nước đâu.”
Lục Thanh Tửu uyển chuyển nói: “Mày nói như vậy không tốt lắm đâu, Doãn Tầm còn ở đó đấy.”
Tiểu Hoa: “Anh ta còn chưa tan hết băng mà.”
Lục Thanh Tửu nói: “Lỡ đâu băng chưa tan nhưng cậu ta vẫn có thể nghe được thì sao.”
Tiểu Hoa đáp: “Vậy chúng tôi bịt kín tai anh ta lại trước là được chứ gì?”
Lục Thanh Tửu: “……” Doãn Tầm, cậu thật sự không nên làm mất lòng Tiểu Hoa đâu.
Vui đùa thì vui đùa, giờ Lục Thanh Tửu và Tiểu Hoa đều đã thấy yên tâm. Nguyên nhân là bọn họ nhận ra những bộ phận đã tan băng trên người Doãn Tầm đều khôi phục nhiệt độ như da thịt con người, không hề giống người chết bị đông cứng. Da thịt Doãn Tầm còn rất co dãn, véo nhiều vài lần sẽ xuất hiện vết bầm, đây chắc chắn không phải phản ứng có thể xuất hiện trên cơ thể người chết. Lục Thanh Tửu còn nhéo thêm vài lần để xác định mình không nhìn lầm.
Tiểu Hoa nói: “Anh nhéo mặt anh ta vậy không tốt lắm đâu.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Vậy mày muốn nhéo chỗ nào?”
Tiểu Hoa nói: “Đương nhiên là chỗ có nhiều thịt nhất ……” Nó nhìn về phía mông Doãn Tầm.
Lục Thanh Tửu: “……”
Tiểu Hoa buồn bã nói: “Giống như anh ta nhéo tôi vậy á.”
Cuối cùng Lục Thanh Tửu quyết định không tham dự vào câu chuyện yêu hận tình thù của Tiểu Hoa cùng Doãn Tầm, để cho hai người bọn họ tự do tiến triển.
Ba con vật nhỏ cùng Lục Thanh Tửu quây quần ăn canh thịt dê nóng hổi. Lục Thanh Tửu cảm giác mình đỡ cảm hơn nhiều lắm. Tuy hôm nay canh được nấu vụng về hơn ngày thường rất nhiều, dù sao hai con heo nhỏ cũng không quá quen tay, nhưng so với lương khô phải ăn mấy ngày nay thì đã tốt hơn hẳn rồi, đặc biệt là thịt dê với chất lượng hảo hạng. Cả nhà nhanh chóng tiêu diệt sạch thịt dê, chỉ còn dư lại một nồi nước canh to.
Đang định giải quyết nốt nước canh, Lục Thanh Tửu bỗng nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ. Sau khi lắng tai nghe xong chốc lát, xác định mình không xuất hiện ảo giác thì cậu mới vội vàng đi đến mép giường. Đến nơi, cậu thấy Doãn Tầm không biết đã tan hết băng từ khi nào, giờ lại đang tủi thân khóc lóc.
Lục Thanh Tửu nhanh chóng ôm cậu ta lên trên giường, nói: “Doãn Tầm, đừng khóc, không sao đâu.”
Doãn Tầm nước mắt giàn giụa, nhưng lời cậu ta nói lại không cảm động như vậy, cậu ta nói: “Lục Thanh Tửu cậu sống chó vừa thôi chứ, ăn thịt dê mà không cho tôi miếng nào luôn chứ.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm: “Tôi không có người bạn như cậu.”
Lục Thanh Tửu: “……” Nhìn những vết tím tím xanh xanh như bị ai đánh trên mặt Doãn Tầm, cậu yên lặng xoay người đi múc một bát canh thịt dê nóng hổi đưa tới trước mặt bạn mình.
Doãn Tầm đói đến thảm, tuy oán hận không thể ăn thịt dê nhưng tốt xấu gì cũng có nước canh để uống, nỗi bi thương trong lòng cũng được xoa dịu không ít. Cậu ta ừng ực một hơi uống hết ba bốn bát canh mới ngừng lại. Uống xong, Doãn Tầm duỗi tay lau sương trên lông mi mình, nhỏ giọng nói: “Tôi còn tưởng mình sẽ chết chứ.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Sao cậu lại ở cửa nhà vậy? Không phải tôi đã bảo cậu đừng ra khỏi cửa sao?”
Doãn Tầm lắc đầu, trên mặt có chút mệt mỏi, cậu ta kể lại cho Lục Thanh Tửu nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thì ra sau khi tuyết bắt đầu rơi, ánh nến trong từ đường càng ngày càng tối, hơn nữa thắp thế nào cũng không lên được, cuối cùng tất cả nến đều bị dập tắt. Vong hồn bị trấn áp ở bên trong nối đuôi nhau mà ra, Doãn Tầm không thể ngăn lại. Thấy vong hồn ra cửa bay về hướng nhà Lục Thanh Tửu, Doãn Tầm sợ mấy thứ này sẽ đụng tới bạn mình nên chạy vội về phía này. Nhưng nhiệt độ bên ngoài sân thật sự quá mức thấp lại khiến cậu ta đóng băng ngay khi cách nhà Lục Thanh Tửu vài bước chân.
May mắn là vong hồn không tới nhà Lục Thanh Tửu mà trực tiếp đi lên núi.
Nghe xong chuyện Doãn Tầm kể, trong lòng Lục Thanh Tửu bỗng thấy phức tạp hơn vài phần, cậu sờ mái đầu vẫn hơi ướt của Doãn Tầm, nói: “Xin lỗi.”
Doãn Tầm cảm động tỏ vẻ: “Không sao, đây là tự tôi chọn.”
Lục Thanh Tửu hơi xấu hổ: “Không, ý tôi là mình nên chừa lại hai miếng thịt dê cho cậu.”
Doãn Tầm: “……” Không nhắc còn tốt, nhắc tới là Doãn Tầm lại thấy một bụng lửa giận, xém chút nữa là không cầm nổi bát. Cuối cùng Lục Thanh Tửu phải hứa ngày mai sẽ nấu lại một nồi canh thịt dê thì cậu ta mới miễn cưỡng hạ hỏa. Nhưng lửa giận này cũng không hạ được quá lâu, bởi khi vào WC thay quần áo, Doãn Tầm đã thấy được những vết tím xanh trên mặt mình.
“Mẹ nó, Lục Thanh Tửu, cậu còn là người không vậy? Không thể xuống tay nhẹ chút sao!!” Trong WC truyền đến tiếng rống phẫn nộ Doãn Tầm, “Con mẹ nó tôi giống bị người ta đập cho một trận nhừ tử đây này!”
Lục Thanh Tửu tự biết đuối lý nên đành làm bộ không nghe thấy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cuối cùng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]