Chương trước
Chương sau
Giang Bất Hoán đã ở nhà Lục Thanh Tửu được gần một tuần. Mấy ngày đầu, người đại diện điên cuồng gọi điện thúc giục cậu ta mau trở về, sau đó anh ta còn định dò hỏi xem Giang Bất Hoán đang ở đâu để tự chạy đến kéo cậu ta đi, nhưng cuối cùng người đại diện cũng đành từ bỏ vì việc bày mưu tính kế và sắp xếp lịch trình khá phức tạp. Nếu không phải Giang Bất Hoán cứ nhắc đi nhắc lại là mình không sao thì chỉ sợ người đại diện đã sớm báo cảnh sát rồi.
“Nếu rời đi, tôi nhất định sẽ chết đó!” Giang Bất Hoán đã nói với người đại diện của mình nhưng người đại diện lại cho rằng Giang Bất Hoán bị uy hiếp, anh ta hứa hẹn sẽ tìm cho Giang Bất Hoán nhiều vệ sĩ hơn để bảo đảm an toàn cho cậu ta.
“Tôi đã nói rồi, thứ muốn giết tôi không phải người mà. Aizz, thôi, dù sao nói với anh anh cũng không hiểu đâu.” Giang Bất Hoán biết chuyện này nói ra thật sự là quá mức hoang đường, nếu không phải chính mình đã trải qua thì chỉ sợ cậu ta cũng sẽ cảm thấy đầu óc mình có vấn đề mất.
“Muốn giết cậu không phải người thì là gì?” Người đại diện sắp bị Giang Bất Hoán chọc điên, ngôi sao nhà anh ta đã mất tích mấy ngày rồi, tất cả lịch trình đều phải hoãn lại. Giờ anh ta vẫn có thể che giấu một chút, nhưng để thêm mấy ngày nữa thì không ổn. Nếu fans biết Giang Bất Hoán mất tích, đây sẽ là tin tức tiêu cực lớn đến cỡ nào chứ.
“Tôi cũng không biết nó là thứ gì nữa.” Giang Bất Hoán nói, “Không nói nữa, tôi phải đi nấu cơm đây.”
Nghe vậy, khóe miệng người đại diện giật giật, anh ta còn tính nói thêm gì đó nhưng Giang Bất Hoán đã dứt khoát cúp máy. Người đại diện nhìn điện thoại thở dài, nói thật, nếu không phải qua video call, thấy tinh thần Giang Bất Hoán khá tốt thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ không biết có phải Giang Bất Hoán đã bị fans cuồng bắt cóc cầm tù rồi hay không.
Giang Bất Hoán cúp máy rồi vào bếp giúp Lục Thanh Tửu nấu cơm. Cậu ta đã ở đây được một thời gian, nhưng trọ càng lâu Giang Bất Hoán càng cảm thấy mấy người nhà này không được bình thường tý nào.
Tuy Lục Thanh Tửu đã dặn cậu ta không được đi ra sân sau, nhưng Giang Bất Hoán không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, cậu ta đã từng lén lút ra sân sau nhìn thử xem ở đó có gì. Tất cả những gì Giang Bất Hoán thấy chỉ là một chiếc giếng sâu không thấy đáy, cộng thêm mấy thùng nuôi ong, trong thùng nuôi ong phát ra tiếng ong ong ong. Giang Bất Hoán không dám đến gần mà chỉ đứng từ xa ngó nghiêng, ai ngờ vừa mới thò đầu vào, một sinh vật bé như ong mật đã nhanh chóng bay ra, gân cổ rống: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh là biến thái à, sao dám lén lút nhìn tụi tôi?”
Giang Bất Hoán bị rống đến ngu người, cậu ta ngơ ngác nhìn hai giây mới biết đường giải thích: “Không…… Tôi không…, tôi chỉ là tò mò……”
“Gì gì gì? Cậu tò mò cái gì?” Ong mật thở phì phò, “Tụi tôi đang ngủ với vợ ở trong này đấy, anh cứ nhìn tới nhìn lui, không sợ bị nổi mụt lẹo à.”
Giang Bất Hoán: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
Ong mật đuổi: “Đi nhanh đi, đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa!”
Giang Bất Hoán bị mắng đến mơ hồ, thậm chí cậu ta còn cảm thấy xấu hổ vì hành vi hèn mọn của mình. Nhưng đến lúc về phòng Giang Bất Hoán mới nhận ra có gì đó sai sai—— cái đó không phải là ong mật sao?? Nhưng sao ong mật lại biết nói tiếng người?? Giang Bất Hoán lần nữa nhận ra căn nhà này hoàn toàn không bình thường một chút nào.
Hóa ra đây mới chỉ là khởi đầu, rất nhanh sau đó, Giang Bất Hoán còn biết được trong nhà này còn có hai con heo biết nói, một con bò sữa có thể sản xuất sữa với các vị khác nhau, còn có một đàn gà hung dữ với sức chiến đấu cực mạnh. Cậu ta tự an ủi bản thân ít nhất người trong nhà vẫn còn bình thường, cho đến một ngày Giang Bất Hoán thấy Doãn Tầm cắt phải một ngón tay trong lúc đang cắt rau, Doãn Tầm cho rằng cậu ta không chú ý nên đã nhét luôn ngón tay kia vào miệng.
Tuy đứng bên cạnh thấy từ đầu đến cuối nhưng Giang Bất Hoán vẫn phải giả vờ như không biết, cậu ta sợ mình mà để lộ thì dao tiếp theo Doãn Tầm bổ xuống sẽ là bổ vào người mình —— cậu ta cũng chỉ là người thường thôi à.
Mặc dù nơi này rất an toàn nhưng cứ sống mãi ở đây thì cũng không ổn. Giang Bất Hoán không tính rời khỏi giới giải trí, hơn nữa đây là nhà người khác, cậu ta vẫn biết ý……
Vì thế ngày Lục Thanh Tửu tiễn Chu Miểu Miểu quay về thành phố, Giang Bất Hoán tìm Lục Thanh Tửu nói cảm ơn, sau đó đưa cho Lục Thanh Tửu một tờ chi phiếu bảy chữ số, uyển chuyển dò hỏi khi nào mình có thể an toàn rời đi.
Tuy là ngôi sao nhưng Giang Bất Hoán sống rất giản dị, hàng ngày cậu ta sẽ ở sân sau rửa sân thái rau với Doãn Tầm như người vô hình, Lục Thanh Tửu còn nhanh chóng quên mất sự tồn tại của cậu ta. Lúc này nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Giang Bất Hoán, Lục Thanh Tửu cảm thấy hơi buồn cười, cậu từ chối chi phiếu của Giang Bất Hoán rồi đồng ý đi hỏi giúp cậu ta.
“Anh à, tiền này anh cứ nhận đi.” Giang Bất Hoán khổ vô cùng, “Anh không nhận thì lòng em bất an lắm.”
Lục Thanh Tửu từ chối: “Không cần, bây giờ nhà chúng tôi không thiếu tiền.”
Giang Bất Hoán: “Anh cầm tiền mua cho lão đại nhiều thịt một chút ……”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh ta không ăn nhiều thịt như vậy, thật sự không cần đâu. Với cả tôi chỉ giúp cậu hỏi thôi, còn có thể giải quyết được hay không lại là chuyện khác.” Nếu thu tiền thì tính chất của sự việc sẽ thay đổi.
Giang Bất Hoán vẫn rất bất an, nhưng Lục Thanh Tửu nhất định không chịu nhận tiền nên cậu ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể thầm cầu mong chuyện này có thể giải quyết sớm một chút để mình có thể rời khỏi thôn Thủy Phủ. Tuy rằng sống trong căn nhà này rất ấm áp, nhưng bầu không khí trong thôn lại rất quỷ dị khiến cậu ta cảm thấy mình như đi vào phim trường phim kinh dị vậy.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu tìm cơ hội nói chuyện của Giang Bất Hoán với Bạch Nguyệt Hồ, đương nhiên là cậu phải đề cập đến một cách khéo léo, Lục Thanh Tửu chỉ hỏi: “Nguyệt Hồ, Giang Bất Hoán ở nhà chúng ta cọ cơm cũng khá lâu rồi, khi nào cậu ta mới có thể đi thế?”
Bạch Nguyệt Hồ đang ăn táo xanh Lục Thanh Tửu mới mua trong thị trấn, miệng nhai rồm rộp. Nghe thấy lời này, động tác của hắn lập tức ngừng lại, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn hỏi: “Cậu ta ăn nhiều lắm sao?”
Lục Thanh Tửu nén cười: “Không phải mỗi bữa đều ăn cùng chúng ta sao.”
Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày, hắn nói: “Có người muốn cậu ta chết ở thôn Thủy Phủ.”
“Vì sao?” Lục Thanh Tửu sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu thấy Bạch Nguyệt Hồ nói đến chuyện này, “Vì sao lại muốn giết Giang Bất Hoán ở trong thôn Thủy Phủ?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thôn Thủy Phủ là một ranh giới, theo cách nói của con người các cậu thì đây chính là ranh giới giữa thế giới thần thoại và hiện thực. Trước đây có rất nhiều ranh giới, nhưng theo thời gian, các ranh giới cũng dần bị xóa nhòa, hiện tại chỉ còn lại một ranh giới duy nhất ở thôn Thủy Phủ là có thể nối liền hai thế giới.”
Lục Thanh Tửu lập tức hiểu: “Huyết thống Giang Bất Hoán có vấn đề sao?”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Gia tộc bọn họ cũng từng là người bảo vệ ranh giới, chỉ là hiện tại bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới loài người, do đó huyết mạch gia tộc sẽ càng ngày càng loãng rồi dần dần biến mất, Giang Bất Hoán hẳn là người nối dõi còn sót lại của gia tộc đó.”
Nếu vậy thì hoàn cảnh của Lục Thanh Tửu và Giang Bất Hoán có phần giống nhau, cậu là người cuối cùng của họ Lục, Giang Bất Hoán là người cuối cùng của họ Giang, nhưng có vẻ như Giang Bất Hoán hoàn toàn không biết những việc này, cậu ta đã hoàn toàn thoát khỏi cái vòng này rồi.
“Vì sao lại có người muốn Giang Bất Hoán chết ở thôn Thủy Phủ?” Lục Thanh Tửu cảm thấy chuyện này hơi đáng sợ.
“Khi người bảo vệ chết ở thôn Thủy Phủ, thì người canh giữ đến từ bên kia sẽ bị ô nhiễm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Chuyện này không gây ảnh hưởng lớn tới con người, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn với chúng tôi.”
Đây là lần thứ hai Lục Thanh Tửu nghe thấy từ này: “Ô nhiễm sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Đúng vậy, ô nhiễm.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ý anh là sao?”
Bạch Nguyệt Hồ khẽ nhíu mày, hắn tìm từ ngữ một lát rồi giải thích: “Nghĩa là sẽ gây ảnh hưởng đến tinh thần.” Tuy rằng giải thích như vậy vẫn có chút mơ hồ, nhưng Lục Thanh Tửu đã hiểu được ý hắn, cậu hỏi: “Có phải giống như một đứa trẻ nhìn thấy nhiều chuyện xấu xa thì sẽ dễ dàng trở thành một đứa trẻ hư hỏng hay không?”
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Cậu nghĩ như vậy cũng được.”
Lục Thanh Tửu hỏi tiếp: “Vậy Giang Bất Hoán phải làm sao bây giờ? Cứ để cậu ta ở mãi với chúng ta sao?”
Bạch Nguyệt Hồ chắc như đinh đóng cột: “Không đời nào.”
Rõ ràng là hắn căm thù ngôi sao ăn chùa uống chùa nhà mình này đến tận xương tủy nhưng lại không thể đuổi người ta đi, bởi chỉ cần ra khỏi căn nhà này, nói không chừng Giang Bất Hoán sẽ lập tức bị giết chết trên đường rời khỏi thôn Thủy Phủ mất.
“Tôi sẽ nhanh chóng xử lý.” Bạch Nguyệt Hồ cầm một quả táo xanh bỏ vào miệng, rồm rộp cắn mấy miếng rồi nuốt sạch.
Lục Thanh Tửu gật đầu: “Anh cẩn thận chút, đừng để bị thương đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.”
Lúc này Lục Thanh Tửu mới thoáng yên tâm.
Mấy ngày sau trong nhà rất yên bình. Ánh nắng mùa xuân thật sự quá dễ chịu, Lục Thanh Tửu cắt toàn bộ khoai lang đỏ mùa đông còn sót lại thành từng miếng rồi trải lên chiếu phơi khô. Làm như vậy thì sau khi phơi khô khoai lang đỏ sẽ ở trạng thái nửa trong suốt, ăn vô cùng ngon miệng, hơn nữa còn không bị khô như khi nướng. Khoai lang đỏ này họ không ăn hết, xử lý như vậy để sau này làm đồ ăn vặt cũng khá ngon.
Lục Thanh Tửu lại dùng mật ong còn dư làm rất nhiều món ngọt. Sau nhiều lần dùng lò nướng, cậu đã nắm được cách căn nhiệt độ, bánh mì nướng ra gần như không có gì khác biệt so với bánh ngoài, thậm chí còn ngon hơn, dù sao thì sữa bò và mật ong trong nhà đều rất đặc biệt, không mua được ở ngoài.
Cho bữa tối hôm nay, Lục Thanh Tửu cắt một mớ rau hẹ rồi mua thêm mấy miếng thịt heo tươi để gói sủi cảo. Sủi cảo cậu gói nhân nhiều vỏ mỏng, chưa bày ra đã hấp dẫn vô cùng. Doãn Tầm rất thích ăn sủi cảo, cậu ta vui vẻ nói: “Hôm nay nhà ta ăn tết sao, có bao nhiêu sủi cảo thế?”
Lục Thanh Tửu liếc cậu ta một cái, không nói.
“Vẻ mặt của cậu như vậy là sao?” Doãn Tầm khó hiểu, “Sao cứ giống như ăn xong sủi cảo này rồi sẽ lên đường luôn thế…… Ưm.” Cậu ta còn chưa nói xong, Lục Thanh Tửu đã vội vàng nhét một miếng sủi cảo vào miệng cậu ta.
“Câm miệng, lo ăn sủi cảo của cậu đi.” Lục Thanh Tửu thấp giọng nói.
Doãn Tầm lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Trong nhà có ai sắp phải lên đường sao?” Cậu ta chỉ vào mình, “Không phải là tôi đó chứ?” Cậu ta sắp thoát khỏi thân phận đồ ăn dự trữ để trở thành đồ ăn trên bàn rồi sao?
Lục Thanh Tửu: “Mẹ nó, ai muốn ăn cậu, ăn xong có khi còn bị tiêu chảy nữa chứ.”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu: “Là ăn Giang Bất Hoán…… Không không, ai nói muốn ăn thịt người hả?”
Doãn Tầm: “Vậy cậu muốn làm gì?”
Lục Thanh Tửu: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, không ăn sủi cảo sao?”
Doãn Tầm cảm thấy lời này khá có lý, nếu người bị ăn không phải cậu ta thì cậu ta hỏi nhiều như vậy làm gì chứ, ngoan ngoãn ăn sủi cảo không phải tốt hơn sao.
Giang Bất Hoán vẫn chưa biết mình sắp phải lên đường, cậu ta đang trông mong nhìn nồi sủi cảo mà ứa nước miếng. Nói thật, Giang Bất Hoán đã ăn không ít món ngon, nhưng không hiểu sao đồ ăn Lục Thanh Tửu nấu lại xuất sắc đến thế. Ví dụ như sủi cảo trước mắt, nhìn thì cũng bình thường giản đơn, vậy mà mới chỉ ăn một cái đã thấy ngon không tưởng. Vị ngọt của sủi cảo này không đến từ bột ngọt mà đến từ chính nguyên liệu nấu ăn, của hỗn hợp tươi ngon thịt và rau hẹ. Chấm một chút dấm tỏi, cắn một miếng sủi cảo, hương vị quả thực là như đánh thẳng luôn vào linh hồn.
Nhưng bên cạnh sủi cảo, ánh mắt của Doãn Tầm đứng cạnh cũng khiến Giang Bất Hoán để ý. Giang Bất Hoán rất mẫn cảm với ánh mắt của mọi người, cậu ta quay đầu hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Doãn Tầm nghĩ thầm không phải vì tôi đang thương xót cho nguyên liệu nấu ăn tương lai sao, nhưng cậu ta lại không dám nói thật mà chỉ dám nói: “Không phải là do cậu đẹp trai à.”
Lần đầu tiên được phi nhân loại khen, Giang Bất Hoán có chút ngại ngùng: “À, cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Doãn Tầm nói, “Gặp được cậu là niềm vinh hạnh của tôi.”
Giang Bất Hoán: “……” Giọng điệu như tôi sắp chết của anh là sao đây?
Nhưng vì có đồ ăn ngon ở trước mặt nên Giang Bất Hoán cũng không nghĩ nhiều. Sủi cảo được bưng ra, đầu tiên Lục Thanh Tửu múc cho Giang Bất Hoán một bát lớn, sau đó mỉm cười hiền từ nói: “Nhóc à, ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Giang Bất Hoán: “À…… vâng.” Cậu ta cắn một miếng, trên mặt là nụ cười tươi rói, “Thơm quá.” Nhân sủi cảo rất đầy đặn, nhẹ nhàng cắn một miếng còn có nước thịt tứa ra, tuy hơi nóng nhưng lại ngon đến nỗi khiến người ta không khép được miệng, Giang Bất Hoán chỉ cần cắn một miếng là hết một cái, ăn không dừng miệng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lục Thanh Tửu nấu rất nhiều, trong đó còn có một phần nhân rau hẹ tôm nõn. Giang Bất Hoán ăn no đến nỗi bụng phình to. Trong thời gian sống ở đây cậu ta không cần ăn kiêng, cả người béo thêm một vòng, chuyện này đối với người bình thường mà nói thì cũng không có nhiều ảnh hưởng, nhưng máy quay chính là thứ chọn người nhất, quỷ mới biết sau khi trở về cậu ta sẽ bị người đại diện ngược đãi thế nào.
Nghĩ đến những tháng ngày phía sau, Giang Bất Hoán miễn cưỡng nhét thêm một viên sủi cảo vào miệng.
Lục Thanh Tửu cũng không khuyên, cậu ta muốn ăn thì cứ ăn, thỉnh thoảng cậu còn dịu dàng gắp sủi cảo cho cậu ta. Doãn Tầm ngồi cạnh nhìn mà rùng mình, trong lòng tự nhủ về sau phải cẩn thận với vẻ mặt này của Lục Thanh Tửu —— một người ôn hòa mà đột nhiên hóa ác, quả thực chính là chuyện đáng sợ nhất đấy.
Vì ăn quá no nên Giang Bất Hoán phải ngồi một lúc cho tiêu thức ăn, Lục Thanh Tửu nói: “Cậu có muốn ra ngoài một chút cho tiêu cơm không?”
Giang Bất Hoán muốn từ chối, nhưng dưới ánh mắt chân thành của Lục Thanh Tửu, cậu ta lại không nỡ: “Được, vậy tôi đi ra ngoài một chút.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm, đi đi.”
Giang Bất Hoán chậm rì rì đi ra cửa, thật ra cậu ta sợ cả thôn Thủy Phủ, vậy nên ngày thường ra ngoài đi dạo cậu ta cũng chỉ đi loanh quanh nhà Lục Thanh Tửu chứ không đi quá xa. Vào xuân nên trời cũng tối chậm, lúc này hoàng hôn xinh đẹp hãy còn treo trên đường chân trời. Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Bất Hoán dám ra ngoài đi dạo, nếu là trời tối, đánh chết cậu ta cũng không dám rời khỏi nhà Lục Thanh Tửu.
Xung quanh nhà Lục Thanh Tửu không có nhiều hộ gia đình lắm, cơ bản chỉ có một nhà Lý Tiểu Ngư. Giang Bất Hoán đã gặp đứa bé kia, nó rất đáng yêu nhưng vì có thành kiến với thôn Thủy Phủ nên cậu ta cũng không dám nói chuyện với nó.
Giang Bất Hoán tới nơi Lục Thanh Tửu đậu xe tải nhỏ, sau đó đi loanh quanh chỗ đó thêm vài vòng, đến khi cảm thấy bụng dễ chịu hơn một chút cậu ta mới tính đi về.
Nhưng trên đường về Giang Bất Hoán mới nhận ra có gì đó không ổn. Cậu ta cẩn thận nhìn lại, phát hiện bầu trời ban nãy còn sáng không biết từ khi nào đã tối đen. Giang Bất Hoán ngẩng đầu, thấy một đám mây đen đặc đang phủ kín bầu trời thôn Thủy Phủ, che khuất ráng chiều khiến không gian bỗng chốc tối sầm, tối đến nỗi giơ tay trước mắt cũng không thấy năm ngón.
Chuông báo động trong lòng Giang Bất Hoán kêu vang, dự cảm không tốt càng thêm mãnh liệt. Cậu ta biết tình hình bây giờ không ổn nên vội vàng lấy điện thoại ra miễn cưỡng chiếu sáng con đường phía trước rồi chạy như điên về nhà Lục Thanh Tửu. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nhưng ngôi nhà vốn ở ngay đây mà sao giờ tìm mãi không thấy. Giang Bất Hoán thở hổn hển, vẫn chưa thấy bóng dáng khoảng sân trước nhà đâu. Cậu ta định dùng điện thoại chiếu xung quanh để tìm đường, ai ngờ lại phát hiện khung cảnh bốn phía đã trở nên vô cùng xa lạ, tựa như một nơi cậu ta chưa bao giờ tới.
“Có ai không?? Ở đây có ai không?? Cứu, cứu với ——” Giang Bất Hoán hoảng sợ kêu. Tuy đã thở hồng hộc nhưng cậu ta vẫn không dám dừng chân, Giang Bất Hoán lảo đảo tiếp tục đi về phía trước, bóng tối khiến cậu ta gặp chướng ngại vật, vừa chạy được mấy chục bước, Giang Bất Hoán vấp phải một cục đá, ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc té ngã, vốn dĩ cậu ta muốn mau chóng bò dậy, nhưng sau khi ngẩng đầu, Giang Bất Hoán lại bị cảnh tượng trên đỉnh đầu dọa cho kinh sợ. Không biết từ bao giờ, trên đầu cậu ta hội tụ một đám mây hình xoáy nước đang kích động quay cuồng, chính giữa đám mây ấy là một đôi mắt khổng lồ, đôi mắt kia có màu vàng, đồng tử dựng thẳng như một con động vật máu lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Bất Hoán.
“A ——” Bị ánh mắt này chiếu tướng khiến Giang Bất Hoán cứng đơ tại chỗ. Đám mây đen trên đầu cậu ta không ngừng biến hóa, cuối cùng vặn vẹo thành một móng vuốt khổng lồ. Ngay sau đó, đôi mắt màu vàng kia chớp một cái, móng vuốt khổng lồ lập tức vồ về phía Giang Bất Hoán. Khí thế che trời lấp đất này khiến Giang Bất Hoán mất cả dũng khí giãy giụa, cậu ta đờ đẫn ngồi tại chỗ như một con thỏ bị dọa choáng váng. Đối mặt với kẻ đi săn hung tàn mang thực lực không cách nào chống đỡ, con mồi chỉ có thể nghển cổ tiếp nhận.
Nhưng đúng lúc này, tượng Phật trên ngực Giang Bất Hoán đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng chói lọi bọc lấy cậu ta. Móng rồng mang theo cuồng phong ập xuống, chỉ vài giây nữa là đè lên Giang Bất Hoán. Giang Bất Hoán hoảng sợ đến nỗi quên cả nhắm mắt. Đột nhiên, cậu ta nghe thấy một tiếng rồng ngâm, tiếng rồng ngâm vừa cất lên, vuốt rồng giống kia như đụng phải chướng ngại mà lơ lửng giữa bầu trời.
Ngay sau đó, trên mặt đất bốc lên một màn sương đen, trong màn sương đen vang lên tiếng ngâm vang trầm thấp. Sau một tiếng than nhẹ, vuốt rồng do mây hóa thành kia chậm rãi tan biến trước mắt Giang Bất Hoán.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nhưng đây chỉ mới bắt đầu, dường như chủ nhân đôi mắt màu vàng đã bị chọc giận. Tầng mây trên trời bắt đầu kịch liệt quay cuồng, sau đó, một móng vuốt đen kịt vươn ra khỏi tầng mây, đột ngột xé toạc bầu trời thành một lỗ hổng lớn, để lộ ánh sáng đặc trưng của hoàng hôn. Sương đen trên mặt đất cũng bắt đầu bay lên không, sau khi màn sương đen kia tan biến giữa bầu trời, Giang Bất Hoán mới thấy rõ con thú khổng lồ đang ẩn mình bên trong.
Đó là một con rồng đen vô cùng xinh đẹp, thân thể cực dài, chỉ riêng cặp sừng trắng vĩ đại và chiếc đầu uy nghiêm đã chiếm nửa bầu trời. Dưới ánh sáng của buổi hoàng hôn, những mảnh vảy đen được ráng chiều soi rọi tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Mỗi tấc trên cơ thể rồng đều hoàn mỹ, tựa như tác phẩm điêu khắc tinh tế bậc nhất của một nghệ thuật gia, mà thực ra, cũng không có nghệ thuật gia nào có thể điêu khắc được sinh vật hoàn mỹ như vậy, vẻ đẹp đến kinh tâm động phách ấy chỉ có thể là do trời cao ban tặng.
(*)ART rồng đen sừng trắng
Giang Bất Hoán nhìn đến ngây người, lực chú ý của cậu ta đều bị con rồng khổng lồ kia hấp dẫn. Ngay sau đó, con thú khổng lồ trong tầng mây đen cũng xuất hiện trước mắt Giang Bất Hoán. Nó có vẻ ngoài tương tự con rồng đen khi nãy, chỉ là hình như trong miệng nó còn ngậm một thanh kiếm sắt màu đen, sừng của con rồng này cũng không phải màu trắng xinh đẹp mà là một mảnh đen nhánh. Thấy con rồng lớn kia, trong miệng nó phát ra một tiếng gào rít nặng nề.
Tầng mây quay cuồng khuấy động, hai thân thể hai con rồng khổng lồ va chạm vào nhau, hàm răng, thân hình, móng vuốt của chúng đều là vũ khí sắc bén. Không có kì chiêu thức dư thừa nào, chỉ có những cú va chạm của sức mạnh nguyên thủy nhất. Giang Bất Hoán nhìn mà không tài nào chịu nổi, hơn nữa, bị ảnh hưởng từ hai con rồng khổng lồ, mũi và miệng cậu ta bắt đầu tràn máu ra, trước mắt cũng dần mơ hồ.
Nếu không nhờ có sự bao bọc của tượng phật thì cậu ta đã sớm đi tong từ lâu, nhưng hiện tại Giang Bất Hoán cũng sắp không chịu đựng nổi, vì mạng nhỏ của mình, cậu ta không dám nhìn tiếp, tay cũng bịt chặt hai tai.
Tuy không nhìn thấy nhưng tiếng đánh nhau trên đỉnh đầu vẫn không ngừng truyền vào tai Giang Bất Hoán, xen lẫn trong đó là tiếng mưa tí tách và tiếng của một vài thứ khác rơi xuống đất. Có kinh nghiệm lần trước, Giang Bất Hoán biết đây là máu rồng vảy rồng, cậu ta vừa sợ hãi vừa lo lắng, lo rằng con rồng trong sương đen kia sẽ rơi vào thế hạ phong.
Giang Bất Hoán cuộn tròn người nghe một lúc, thế mà cứ vậy ngủ thiếp đi. Khi cậu ta tỉnh lại thì mọi thứ đã trở về trạng thái yên bình, bầu trời đã mang màu sắc như trước, ánh sáng bao phủ cậu ta đã biến mất, trên mặt đất cũng không có bất kì vết máu hay mảnh vảy nào. Nếu không phải mũi và miệng mình còn có máu thì có lẽ Giang Bất Hoán sẽ cho rằng đây chỉ là một giấc mơ quái đản.
Khung cảnh xung quanh trở về như những gì cậu ta quen thuộc. Giang Bất Hoán bò dậy, cảm giác ngực mình quặn đau, cậu ta ho khan vài tiếng, từ trong họng ho ra một ngụm máu tươi.
Cũng may sau khi ho ra ngụm máu kia, cơn đau đã giảm bớt rất nhiều, bấy giờ Giang Bất Hoán mới lảo đảo bước về hướng nhà họ Lục. Vừa tới cửa, cậu ta đã nghe thấy Lục Thanh Tửu nôn nóng hỏi: “Nguyệt Hồ, Nguyệt Hồ anh không sao chứ?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Không sao.” Giọng Bạch Nguyệt Hồ rất nhẹ, tựa như mây trong gió, có thể tan biến bất kỳ lúc nào, hắn nói: “Tôi cần nghỉ ngơi, đừng quấy rầy tôi.”
“Được, anh nghỉ ngơi đi.” Lục Thanh Tửu biết Bạch Nguyệt Hồ đã trải qua một trận đấu ác liệt, cậu vô cùng lo lắng nhưng lại chẳng thể làm gì “Tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho anh.”
Lần này Bạch Nguyệt Hồ không ra sân mà đi vào phòng ngủ, vừa vào phòng hắn đã lập tức ngã xuống giường, quần áo dính máu cũng không thay. Trước đó cho dù thế nào thì trước khi ngủ ít nhất hắn cũng sẽ thay chiếc áo đen dính máu này.
Giang Bất Hoán chậm rãi đi vào nhà, Lục Thanh Tửu cũng thấy mặt cậu ta dính máu, cậu vội vàng hỏi thăm: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao……” Giang Bất Hoán khó khăn nói, “Bạch Nguyệt Hồ bị thương thế nào, nghiêm trọng không?”
Lục Thanh Tửu cười khổ: “Tôi cũng không biết, hy vọng không có gì đáng lo.”
Giang Bất Hoán nói: “Tôi thấy anh ta đánh nhau với một con rồng khác.”
Lục Thanh Tửu ngạc nhiên: “Một con rồng khác sao?”
Giang Bất Hoán nói: “Ừm, sao thế?”
Lục Thanh Tửu có chút rối rắm: “Vậy cậu có thấy nguyên hình Bạch Nguyệt Hồ không?”
Giang Bất Hoán: “Thấy chứ, sao vậy?” Cậu ta ngẩn người.
Lục Thanh Tửu: “Hình dạng ra sao?”
Giang Bất Hoán: “Chính là một con rồng……?” Cậu ta hơi khó hiểu.
Lục Thanh Tửu muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu không hỏi gì nữa mà xoay người đi làm đồ ăn cho Bạch Nguyệt Hồ. Hồ ly tinh nhà cậu còn đang bị thương, tuy rất tò mò nhưng Lục Thanh Tửu quyết định mình sẽ nghiên cứu Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc là loài rồng nào sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.