Biết trên người chính mình có một con yêu quái đang nằm, sắc mặt Bàng Tử Kỳ thật sự không được tốt cho lắm, nhưng mà hiện tại trọng điểm cũng không phải ở chỗ của anh ta, mà là Vũ Sư Thiếp ở nơi này. Khi biết được tình huống này trong lúc nhất thời Lục Thanh Tửu cũng không biết nên làm thế nào cho phải, cậu cũng không thể chạy đến Sơn Đông đào mộ của Vũ Sư Thiếp lên, huống hồ chờ cậu đến đó, nói không chừng xác Bàng Tử Kỳ cũng đã lạnh mất rồi.
Người của cấp trên mà Bàng Tử Kỳ nhắc tới rất nhanh đã đến đây, đúng sáu giờ chiều đã có mặt tại bệnh viện, ngay lúc Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm chuẩn bị rời đi thì đụng phải.
Người nọ mặc quần áo đạo sĩ, một tay cầm phất trần, tay còn lại thì vuốt chòm râu dê, một dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Chỉ là khi Bàng Tử Kỳ nhìn thấy ông ta hiển nhiên tâm trạng càng không tốt, anh ta nói: “Tại sao lại là ông?”
“Eo ơi, cậu bạn nhỏ à, câu này của cậu là ý gì thế?” Đạo sĩ kia nói chuyện rất có nét nho nhã, “Tại hạ ngàn dặm xa xôi đến đây thăm cậu, sao cậu lại bày ra thái độ này chứ?”
“Mẹ nó, Vạn Ngọc Tuyền, tôi sắp chết đến nơi rồi, ông có thể nói chuyện bình thường một chút không hả?” Bàng Tử Kỳ nghe đồng nghiệp nói xong thì nháy mắt đã nổi điên lên.
Vạn Ngọc Tuyền lắc đầu không nói, một vẻ mặt đang nói anh bạn Bàng Tử Kỳ này đã hết thuốc chữa rồi, Lục Thanh Tửu đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-truong-ao-tuong/1151898/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.