Lục Thanh Tửu dùng súng nhắm ngay vào đầu Hồ Thứ, giờ đây khoảng cách giữa hai người cùng lắm chỉ có hai mét, tính ra dù Lục Thanh Tửu chưa từng dùng súng bao giờ thì cũng có thể dễ dàng bắn trúng Hồ Thứ, chưa nhắc đến việc Hồ Thứ kia còn chẳng có ý định trốn tránh chút nào. “Ông chờ mong cái gì?” Lục Thanh Tửu nhìn chằm chằm Hồ Thứ, “Ông đang chờ mong tôi nổ súng sao?” Đối mặt với lời chất vấn của Lục Thanh Tửu, Hồ Thứ có đôi chút không kiên nhẫn, miệng gã ta nhả hơi khói thuốc xuống mặt đất, nói: “Đừng có mà quấy rầy lúc tao đang chơi vui, nếu mày không muốn chơi, giờ tao đây sẽ tuyên bố trò chơi kết thúc.” Lục Thanh Tửu nói: “Sau khi kết thúc thì sao?” Hồ Thứ nhếch môi cười, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm môi: “Sau khi kết thúc, tất nhiên là tới thời gian nhấm nháp đồ ăn ngon rồi.” Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi.” Cậu hít sâu một hơi, có vẻ đang chuẩn bị bóp cò súng, Hồ Thứ thấy động tác của Lục Thanh Tửu, hiển hiện trong con mắt màu đen là sự hưng phấn điên cuồng, Lục Thanh Tửu bắn một phát—— viên đạn bay ra từ họng súng, sức giật quá lớn khiến Lục Thanh Tửu phải lùi lại một bước, nhưng sau khi tiếng súng vang lên, Hồ Thứ vẫn đứng đối diện Lục Thanh Tửu như trước, trên người không có bất cứ vết thương gì, mà dưới chân thì có một lỗ đạn đang bốc khói. “Mày con mẹ nó làm cái gì thế ——” Hồ Thứ không ngờ lại thế này, lập tức tức giận nói, “Bố mày đã bảo mày nổ súng với tao, con mẹ nó mày bắn đi đâu thế!” Lục Thanh Tửu nói: “Ngại quá, tôi không quen dùng súng cho lắm, lỡ trượt tay một chút.” Mới là lạ, chính là cậu cố ý bắn trượt xuống dưới chân Hồ Thứ, chắc chắn tên hung thần trước mặt này muốn cậu nổ súng là không có ý tốt, tuy không biết rốt cuộc tại sao gã ta muốn làm như vậy, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn nắm chắc được yếu tố then chốt —— hình như gã ta đang muốn tìm tới cái chết. Hồ Thứ hung tợn nhìn Lục Thanh Tửu. “Vậy…… Làm lại lần nữa?” Lục Thanh Tửu bị gã ta nhìn chằm chằm nên có hơi sợ, chỉ có thể lúng túng đề nghị. “Tao làm gì còn thời giờ mà chơi lại với mày, được rồi, nếu mày không muốn chơi, dễ thôi.” Hồ Thứ cười lạnh, “Chết nào!!” Gã ta vừa dứt lời xong đã nhào về phía Lục Thanh Tửu, không biết từ khi nào, trong tay gã ta tòi ra thêm một con dao sáng loáng, cứ thế không khách khí chút nào mà đâm tới phía Lục Thanh Tửu. Lục Thanh Tửu phản ứng cực nhanh, quay người muốn leo lên xe vận tải nhỏ, nhưng Hồ Thứ đã đến sau lưng cậu, thoắt một cái bắt được cánh tay cậu, cứng rắn kéo cậu ra khỏi xe vận tải nhỏ. Sức lực của Lục Thanh Tửu và Hồ Thứ hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc, gần như chỉ cần vừa đối mặt với nhau là đã rơi vào thế hạ phong, cậu bị Hồ Thứ đè xuống mặt đất bóp chặt lấy cổ. Hồ Thứ tràn đầy ác ý nhìn Lục Thanh Tửu, không ngừng tăng sức lực đôi tay: “Trò chơi kết thúc.” Lục Thanh Tửu đau đớn há to miệng, không thể tránh thoát khỏi tay Hồ Thứ, tay cậu quơ loạn trên mặt đất, sau đó mò được tới một thứ lạnh băng …… Là con dao Hồ Thứ tùy tay ném bên cạnh. Gã ta ném con dao đi? Lẽ ra đầu óc đang thiếu dưỡng khí hẳn sẽ không thể suy nghĩ được gì, nhưng giây phút này đây, thần chí Lục Thanh Tửu lại vô cùng tỉnh táo, cậu lấy được con dao, cầm con dao đâm vào cánh tay Hồ Thứ. Hồ Thứ phải chịu đau kêu thảm thiết, nhưng vẫn không thả lỏng sức trong tay, mà lại càng thêm hưng phấn, gã ta cười khanh khách ở bên tai Lục Thanh Tửu, giọng nói như biến thành người khác, trầm thấp lại tà ác: “Mày phát hiện ra rồi sao? Chọn đi, hôm nay một là mày chết…… Hai là tao chết……” Lục Thanh Tửu gian nan nói: “Kẻ lừa gạt chết đi, rõ ràng người chết là Hồ Thứ……” Hồ Thứ nghe vậy cười ha hả, gã ta nói: “Thế thì sao nào?” Lục Thanh Tửu định đâm thêm một nhát vào cánh tay Hồ Thứ, muốn khiến Hồ Thứ đau rồi buông cậu ra, nhưng tất nhiên, tên hung thần đang khống chế thân thể Hồ Thứ này hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì bởi vết thương nhỏ đó, chưa từng thả lỏng chút sức lực nào trên tay. Trước mắt Lục Thanh Tửu bắt đầu xuất hiện những lốm đốm màu đen, ý thức dần dần mơ hồ, quả thực lúc này cậu vẫn còn một lựa chọn, chính là giết chết luôn người trước mặt, nhưng cậu không muốn làm như vậy, sự lý trí cuối cùng nhắc cậu rằng, có khi Hồ Thứ còn chưa chết, nhưng nếu đâm nhát dao này xuống, Hồ Thứ thật sự sẽ mất mạng…… Đúng thời khắc mấu chốt này, xe vận tải nhỏ phía sau phát ra vài tiếng bíp bíp, quay đầu xe phi thẳng đến chỗ của Lục Thanh Tửu và Hồ Thứ. Hồ Thứ không ngờ rằng xe vận tải nhỏ ấy lại là do yêu quái biến thành, hình như vì thế mà bị hoảng sợ, nhưng gã ta đã bình tĩnh lại rất nhanh. Gã không hề tức giận mà còn mỉm cười nhìn chiếc xe đang định đâm vào mình, gã ta buông lỏng đôi tay đang bóp cổ Lục Thanh Tửu, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Thú vị.” Tiếp đó, gã ta đứng dậy từ trên nền đất, dang rộng cánh tay về phía xe vận tải nhỏ, “Tới đây nào, tao rất muốn thử xem, liệu mày có thể đâm chết tao hay không.” Đèn của xe vận tải nhỏ nhấp nháy, một tiếng “Kíttt” thật dài, sau đó là âm thanh đặc trưng khi nhấn ga xe, Lục Thanh Tửu không kịp ngăn lại, chỉ có thể nhìn nó vọt tới chỗ Hồ Thứ. “Khônggg ——” Lục Thanh Tửu hô lên. Giây phút đó Lục Thanh Tửu tưởng rằng xe vận tải nhỏ sẽ đâm chết Hồ Thứ, nhưng trước đầu xe nó lại nở rộ một đóa hoa màu xanh băng, Hồ Thứ thấy đóa hoa ấy xong thì sắc mặt thay đổi, nhưng gã ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đóa hoa màu xanh băng ấy bao trùm lại. “Đệch ——” Không biết rốt cuộc đóa hoa này là cái gì, Hồ Thứ bị nuốt chửng vào, gào lên những tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết và đầy phẫn nộ. Sau khi chú xe con kia bao Hồ Thứ lại, trong xe xuất hiện một làn sương khói màu đen, sương khói vừa tan đi, Bạch Nguyệt Hồ đã xuất hiện ở trong xe. Trông cái dáng hắn có hơi khác với ngày trước, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ phát khiếp, hắn ra khỏi cabin xe, đi đến trước mặt Lục Thanh Tửu, đưa tay về phía cậu: “Không sao chứ?” “Không sao đâu.” Lục Thanh Tửu cầm tay hắn, cậu để ý thấy hình như bên mép Bạch Nguyệt Hồ có dính dấu vết gì màu đỏ, “Mép anh bị dính thứ gì thế?” Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi, liếm liếm môi: “Không có gì.” Lục Thanh Tửu: “……” Cậu hơi hơi ngửi được mùi máu thoang thoảng, liên kết với vẻ mặt thoả mãn của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu suy đoán rằng có khi hắn vừa mới ăn một bữa no nê. Bấy giờ Hồ Thứ vẫn còn bị đóa hoa màu xanh bao lại, Lục Thanh Tửu đi qua nhìn thử, mới phát hiện đóa hoa này hẳn là một trong các bộ phận thân thể của xe vận tải nhỏ, đóa hoa ấy màu xanh. “Thả ra đi.” Bạch Nguyệt Hồ liếm sạch sẽ vết máu trên môi. Lúc ấy xe vận tải nhỏ mới thả Hồ Thứ ra, Hồ Thứ ngã xuống mặt đất, hình như đã mất đi ý thức, hai mắt nhắm nghiền, trên tay còn có vết thương Lục Thanh Tửu đâm ban nãy. “Ông ta không sao chứ?” Lục Thanh Tửu có hơi khẩn trương dò hỏi. “Chẳng sao đâu.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Không chết được.” Lục Thanh Tửu nói: “Vậy hung thần kia đâu?” Bạch Nguyệt Hồ trả lời: “Bị tôi ăn rồi, vẫn sót lại một ít thần niệm, có khi phải tốn chút thời gian mới sạch hết được, nói chung đó chẳng phải chuyện gì to tát.” Vốn Lục Thanh Tửu định ra đỡ Hồ Thứ dậy, nhưng lại bị Bạch Nguyệt Hồ ngăn cản, nói: “Đừng đỡ, trên tay ông ta chỉ có một vết thương ngoài da, lát sau là tỉnh ngay, cậu nếu không yên tâm thì gọi 120 đi.” Lục Thanh Tửu gật gật đầu: “Được.” Cậu lấy ra điện thoại bấm số 120 rồi báo địa điểm. Trên người Hồ Thứ có chút dịch nhầy kỳ quái, chắc hẳn là do xe vận tải nhỏ để lại, Lục Thanh Tửu nói: “Tôi thật sự không ngờ nha, trông xe vận tải nhỏ nhà chúng ta thế mà lợi hại ra phết.” Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy xong vẻ mặt có hơi chút kỳ quái, hắn nói: “Mới thế mà…… Đã tính là lợi hại rồi á?” Lục Thanh Tửu nói: “Nếu không nhờ có nó thì tôi ngỏm củ tỏi từ lâu rồi.” “Không chết được đâu.” Bạch Nguyệt Hồ dửng dưng nói, “Bản thân thứ đó là thần, không thể tự mình ra tay giết người được, một khi ra tay, trên người sẽ dính máu, thần lực sẽ giảm sút.” “Đúng rồi, nó là thần gì?” Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới nhớ tới trọng điểm. “Từng nghe thấy tên Xa Bỉ Thi chưa?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi. Lục Thanh Tửu ngạc nhiên nói, “Nó là Xa Bỉ Thi đấy cơ á?!” Từ sau chuyện con cá Văn Diêu, Lục Thanh Tửu đã học một khóa bổ túc về Sơn Hải Kinh, có ấn tượng với hầu hết các loại yêu quái. Quyển Sơn Hải Kinh ấy không chỉ có mỗi phần yêu quái, mà còn có các loại thần. Xa Bỉ Thi(*) chính là một loại thần. Truyền thuyết kể rằng hắn là một thiên thần, tuy nhiên vì nhiều nguyên nhân mà bị giết chết, nhưng khi xác đã chết rồi hồn lại chưa tiêu tan, tiếp tục dùng trạng thái xác chết để tồn tại. Thần này có thân thú mặt người, trên vành tai quấn hai con thanh xà, tuy nhiên không biết vì sao mà hình như hắn rất ít khi xuất hiện, đến nỗi mà trước khi đọc kĩ Sơn Hải Kinh, Lục Thanh Tửu chưa bao giờ nghe thấy tên vị thần này. (*) Xa Bỉ Thi “Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Phượng hoàng đậu cành cây đa, sa cơ thất thế lủi theo bầy gà, câu này đúng là dành cho gã.” Lục Thanh Tửu cười khổ. Theo sự phát triển của thời đại, tín ngưỡng của mọi người càng ngày càng ít đi, một vị thần nhỏ nhoi như Xa Bỉ Thi chẳng còn đáng nhắc đến, trừ những văn tự được ghi chép lại, hầu như gã không có một tín đồ nào hết, Bạch Nguyệt Hồ đã từng nói, một vị thần bị quên đi thậm chí còn chẳng bằng con yêu quái. “Anh ăn gã ta luôn rồi à?” Lục Thanh Tửu hỏi. “Thần là bất diệt.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tôi chỉ ăn một phần tín ngưỡng mà gã ta có, nếu gã ta đủ kiên nhẫn, tiếp tục tích tụ năng lượng, may ra sẽ tìm được một vật dẫn tích lũy sức mạnh khác.” Hắn nói tới đây, cười cười, “Tuy nhiên cậu cũng không cần lo lắng, để tìm được tín ngưỡng không phải gì chuyện dễ dàng.” Đặc biệt là đối với một vị thần bị lãng quên. Lục Thanh Tửu gật gật đầu. Khi 120 tới đưa Hồ Thứ đi, Hồ Thứ đã tỉnh, sau khi tỉnh thì cứ ngây người nhìn Lục Thanh Tửu, có vẻ là không rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì. Lục Thanh Tửu nói với ông ta: “Chú cứ đến bệnh viện trước đi đã, đến bệnh viện băng bó lại vết thương trên tay, có thời gian khác rồi chúng ta từ từ nói chuyện.” Hồ Thứ nói: “Được…… Tôi chẳng nhớ rõ được gì cả, à đúng rồi, vết thương này là do ai làm vậy?” Lục Thanh Tửu bình tĩnh trả lời: “Phi nhân loại.” Hồ Thứ: “Ồ.” Sau khi đưa Hồ Thứ lên xe cứu thương, bấy giờ Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ mới lái xe vận tải nhỏ lên đường trở về nhà. Trên xe vận tải, Bạch Nguyệt Hồ gõ gõ tay lái, lạnh giọng dặn dò một câu: “Không được phép dùng cái kia bao Lục Thanh Tửu lại đâu đấy.” Xe vận tải nhỏ bíp một tiếng còi, không hiểu sao mà Lục Thanh Tửu lại nghe được trong đó chứa sự sầu đau sầu đớn. Lục Thanh Tửu đã hơi đoán ra được bản thể của xe vận tải nhỏ, nhưng rốt cuộc thứ hoa màu xanh kia là cái gì? Nó có kỹ năng đặc biệt gì không? Vốn Lục Thanh Tửu chẳng nghĩ nhiều mấy về chuyện đó, nhưng nghe Bạch Nguyệt Hồ dặn dò, trong lòng Lục Thanh Tửu lại có một cảm giác quái dị, vì thế lén lút lấy điện thoại ra click mở thanh tìm kiếm, seach hai chữ: con sên. Sau khi load xong, Lục Thanh Tửu nhấp vào ô trên thanh tìm kiếm, tiếp đó, cậu nhận ra rằng thật sự con người đừng có mà nên hiếu kỳ. Ngay tấm bìa trên màn hình, hai con sên đang quện vào nhau, mà dưới thân bọn nó có một đóa hoa thịt màu băng lam nở rộ, phần bên phía dưới giới thiệu là: Sự giao phối của loài sên —— vậy nên, rốt cuộc đóa hoa màu băng lam kia là thứ gì, cậu đã hiểu lắm rồi. Lục Thanh Tửu yên lặng buông điện thoại xuống, có chút muốn che mặt lại, bảo sao mà ban nãy Bạch Nguyệt Hồ kêu cậu đừng chạm vào Hồ Thứ, cậu còn tưởng rằng Bạch Nguyệt Hồ sợ Hồ Thứ bị tổn thương lần thứ hai, bây giờ nghĩ lại…… Chắc không muốn cậu đụng vào người Hồ Thứ là vì những thứ dịch nhầy vi diệu kia ha. Lục Thanh Tửu cất điện thoại, đặt tay lên vô lăng. Sau cả một ngày dài khổ như tró, Lục Thanh Tửu khá là mệt mỏi, hơn nữa vết thương khi cậu bị Hồ Thứ bóp cổ bấy giờ đã sưng tấy, nhìn phát là thấy được cái vết xanh xanh tím tím trên cổ cậu. Doãn Tầm đến nhà Lục Thanh Tửu, thấy dấu vết trên cổ cậu thì sợ ngây người: “Thanh Tửu, cổ của cậu bị sao vậy?” Lục Thanh Tửu nói bừa: “Lúc ra ngoài gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn?” “Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn gì mà để lại vết thương như này?” Ánh mắt Doãn Tầm quét một vòng quanh người Lục Thanh Tửu, sau đó lại nhìn sang Bạch Nguyệt Hồ, “Đừng nói là do anh ta đánh cậu nhé!” Bạch Nguyệt Hồ liếc ánh mắt dò xét về phía Doãn Tầm, Doãn Tầm bị hắn nhìn chằm chằm thì rén ngay: “Tôi đùa thôi…… Nhưng mà, nếu anh ta đánh cậu thật thì cậu nhất định phải nói ra đấy nhé!” Lục Thanh Tửu nói: “Nói ra rồi sao?” Doãn Tầm nói: “Hì hì, không phải nói ra thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn sao…… Tới đây nào bạn tôi ơi, tôi chờ mấy cậu mãi mà không về nên đã nấu sẵn nồi cháo rồi, hai người nếm thử xem.” Lục Thanh Tửu: “……” Cậu đúng là đồ ngốc mà. Truyền thuyết kể rằng, Doãn Tầm nấu cháo, không ai dám ăn, Lục Thanh Tửu lại đành phải đi nấu mì sợi. Doãn Tầm ăn xong rồi thì trở về nhà, Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ ra ngoài sân ngồi. Bạch Nguyệt Hồ ngồi trên cái ghế em yêu của hắn, Lục Thanh Tửu thuận tay giúp hắn đong đưa. Đang đưa đẩy tà lưa thì điện thoại vang lên, Lục Thanh Tửu cầm lên xem, hoá ra là Hồ Thứ, chắc hẳn ông ta đã được xử lý xong vết thương ở bệnh viện rồi. “Alô, Lục Thanh Tửu, cậu không sao chứ?” Giọng điệu Hồ Thứ có hơi căng thẳng. “Tôi hả? Tôi không sao hết.” Lục Thanh Tửu nói, “Chú đang ở đâu, tình hình thế nào rồi?” “Tôi cũng không sao.” Hồ Thứ trả lời. Lục Thanh Tửu nói: “Lúc trước, chú bảo với tôi là đã phát hiện thêm một thi thể ở gần Cục Cảnh Sát, có thật hay không vậy?” “Thi thể hả? Làm gì có chuyện ấy.” Hồ Thứ ngơ ngác, “Sao tự dưng cậu lại nói như thế?” Lục Thanh Tửu nghe vậy rồi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hung thần nói trong điện thoại rằng gần Cục Cảnh Sát có thi thể, lúc ấy Lục Thanh Tửu còn tưởng đó là Hồ Thứ, nhưng nếu bây giờ Bạch Nguyệt Hồ không nói gì thêm, trông Hồ Thứ cũng có vẻ không biết chuyện này, vậy nên chuyện này là giả, sẽ không có người bị hại mới nào xuất hiện hết. Sau khi bị Xa Bỉ Thi bám vào người, người bị Xa Bỉ Thi bám sẽ bị nó thao túng rồi đi tấn công những người khác, một khi người bị bám vào bị phản công rồi giết chết, đó là lúc Xa Bỉ Thi đạt được mục đích, hơn nữa hình như người công kích cũng sẽ bị liên lụy…… May mắn là lúc ấy Lục Thanh Tửu phát hiện ra điều khác thường, không thì đã xuống tay bắn chết ngay Hồ Thứ. Kể cả dù sau đó Bạch Nguyệt Hồ tới kịp lúc, e rằng Lục Thanh Tửu cũng không thể nào tha thứ cho chính mình. “Chắc là vụ án này nên kết thúc như vậy thôi.” Lục Thanh Tửu giải thích với ông ta, “Hình như hung thần đã bị xử lý rồi.” “Hả?” Hồ Thứ sửng sốt, “Thật sao?” “Thật mà.” Khi nói ra lời này Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ. Buổi tối hôm nay tâm tình hồ ly tinh nhà cậu thật sự rất tốt, đuôi lông mày nơi khóe mắt đều có dáng vẻ rất thoả mãn, nhìn mãi thế này, lại thấy có đôi chút hương vị mê hoặc. Tuy là hồ ly tinh đực, nhưng lại khá đẹp, Lục Thanh Tửu chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng, đương nhiên không dám nói lời này ra, chỉ cười để Hồ Thứ không cần lo lắng. Hồ Thứ không hiểu gì cả, nhưng thấy Lục Thanh Tửu không muốn trả lời kỹ càng cũng chỉ đành từ bỏ, ông ta thở dài, trong giọng nói có chứa chút sự sợ hãi: “Nếu chuyện này thật sự đã kết thúc như thế, vậy tốt quá rồi.” Tuy rằng từ đầu tới cuối không rõ chuyện gì đã xảy ra, vọn vẹn chỉ có việc ông ta bị cấp trên gọi bảo phải đi ra ngoài, sau đó thì mất ý thức, cho đến khôi phục hoàn toàn ý thức thì đã nằm trong phòng bệnh rồi. Tuy rằng ký ức hơi lẫn lộn, nhưng ông ta lại hơi có cảm giác như mình đã nhìn thấy một cảnh tượng gì đó cực kỳ khủng bố, thế cho nên đã cố tình quên đi đoạn ký ức ấy. Chính vì nguyên nhân đó, ông ta không cố dò hỏi Lục Thanh Tửu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong tâm khảm con người, giữa sự hiếu kì và khát vọng sinh tồn thì giờ đây khát vọng sinh tồn vẫn chiếm thế thượng phong hơn. Biết nhiều không phải chuyện gì tốt, đặc biệt là về những thứ không cùng thế giới. Thật ra việc Hồ Thứ không cố gắng truy cứu chân tướng khiến Lục Thanh Tửu nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu không biết phải giải thích như thế nào với Hồ Thứ, hơn nữa không thể để lộ thân phận của Bạch Nguyệt Hồ. Huống chi Xa Bỉ Thi đã bị Bạch Nguyệt Hồ ăn, chuyện này coi như chấm hết. Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, cậu chẳng muốn nghiên cứu gì nữa đâu. Trải qua chuyện này, Lục Thanh Tửu nghỉ dưỡng thương vài ngày, vết ứ bầm trên cổ dần dần biến mất, trong lúc đó Bạch Nguyệt Hồ còn đưa cho Lục Thanh Tửu một loại thuốc mỡ, nghe nói thuốc mỡ này bôi lên vết thương rất hiệu quả. Lục Thanh Tửu nhận lấy nhưng không dùng đến, bởi vì nếu cậu dùng thì thể nào vết thương trên cổ cũng sẽ tự dưng lành trong nháy mắt, lúc ấy biết giải thích sao với Doãn Tầm được cơ chứ…… Hơn nữa vết thương này cũng không có ảnh hưởng gì lớn, quay đi quay lại sắp lành đến nơi rồi. “Này, Thanh Tửu, đã có bạn gái chưa?” Đứa đầu tiên dám trêu chọc cậu vậy mà là Tiểu Hoa, từ khi con heo con này bị lộ ra vụ mình biết nói tiếng người thì càng ngày càng nhờn, trừ lúc Doãn Tầm ở đây thì sẽ an tĩnh một chút, còn đâu bình thường suốt ngày ồn ào nói lắm y như con chim sẻ vậy. “Mày vớ vẩn thật đấy, ở đây toàn con trai, tao tìm đâu ra được bạn gái?” Lục Thanh Tửu nói. “Em gái tôi này, em gái tôi xinh đẹp lắm đó.” Tiểu Hoa đặt mông ngồi xuống, vô cùng vui vẻ gặm trái bắp mà Tiểu Hắc mang tới. Lục Thanh Tửu: “……” Tiểu Hoa nói: “Em ấy thật sự rất xinh đẹp! Đúng không, Tiểu Hắc?” Tiểu Hắc ngáo ngơ ngẩng đầu, phát ra tiếng heo kêu: “Éc éc?” Tiểu Hoa nghe tiếng heo kêu xong thì giơ cái móng heo lên định đấm: “Tao đã bảo mày không được chơi cùng con heo trắng bên kia cơ mà, thế mà mày không nghe, đã thế còn học tiếng heo kêu, chúng ta chính là thụy thú, tuy rằng trông hơi giống mấy con heo, nhưng vẫn là thụy thú ——” Tiểu Hắc bị mắng khóc lên: “Hu hu, anh trai, anh hung dữ quá đi mất.” Lục Thanh Tửu thấy thế thì dở khóc dở cười, không để ý tới hai con heo nữa, tiếp tục đi làm chuyện của mình. Vụ án trước đó, không lâu sau đã có kết quả, lúc Lục Thanh Tửu xem thời sự thì thấy kênh tin tức địa phương thông báo. Tin đưa rằng sau khi hung thủ giết người thì đã chọn cách tự sát nhằm thoát tội. Tất nhiên những yếu tố phi tự nhiên không được nhắc đến. Hồ Thứ cũng xuất viện không lâu sau đó, còn đến báo bình an với Lục Thanh Tửu, tuy nhiên khi báo bình an thì giọng điệu có đôi chút ngập ngừng, bảo rằng người bên trên đã chú ý tới vụ án này. “Người bên trên hả?” Lục Thanh Tửu hỏi. “Ừ…… Chính là đội hay xử lý những vụ án đặc biệt.” Hồ Thứ nói, “Tạm thời tôi vẫn chưa khai ra thông tin của cậu, chẳng biết liệu bọn họ có điều tra được cậu hay không.” Lục Thanh Tửu suy nghĩ, nói cảm ơn với Hồ Thứ. Hồ Thứ nói: “Cậu khách sáo quá, nếu không có cậu thì chắc tôi chết lâu rồi.” Lục Thanh Tửu nghe vậy mà có chút buồn cười, vì dù sao lúc ấy Xa Bỉ Thi đã buộc cậu phải giết Hồ Thứ, nhưng mà không biết tại sao Xa Bỉ Thi lại lựa chọn cậu, chắc là do có chút quan hệ với Bạch Nguyệt Hồ. Sau khi chuyện này qua đi, khoảng thời gian dài sau đó rất yên bình, thời tiết càng ngày càng nóng nực. Dưa hấu Bạch Nguyệt Hồ trồng đã chín, Lục Thanh Tửu ôm trái lớn nhất về nhà, vốn muốn thả vào trong nước giếng để ướp lạnh, nhưng nhớ ra giếng này còn có một chị nữ quỷ, cuối cùng vẫn là chọn cách để trong tủ lạnh. Sẵn dưa hấu mà có thêm nồi lẩu thì quả là tuyệt vời, Lục Thanh Tửu nghĩ đã lâu rồi mọi người chưa được ăn tiệc lớn nên liền đi lên trấn trên mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn chuyên dụng để nấu lẩu, sau đó hầm một nồi canh xương to để làm nước dùng, định để cả nhà có một bữa tối ăn sướng cái miệng. Lẩu khác với mấy món ăn thông thường, ăn chưa no thì cứ thả tiếp đồ vào trong, Bạch Nguyệt Hồ rất thích. Lục Thanh Tửu làm nóng đáy nồi, sau đó đặt bếp điện trên bàn, ba người vây quanh nồi lẩu. Hôm nay thời tiết khá là nóng, nhưng trong phòng có máy điều hòa, nên may không phải ăn trong cái thời tiết gian nan đó. Doãn Tầm ăn mãi đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cậu ta thích nhất là món bò kho đặc sản của Lục Thanh Tửu, thịt bò được tẩm ướp trước khi cho vào kho, sau đó nhúng tiếp dưới đáy nồi lẩu nóng hổi, chẳng những ngon miệng mà còn có thêm hương vị cay nồng. “Ăn ngon quá đi.” Doãn Tầm sắp rớt nước mắt đến nơi. Bạch Nguyệt Hồ ngồi bên cạnh Lục Thanh Tửu, hắn không sợ nóng, cái tay gắp đũa không ngừng nghỉ, thần kỳ nhất là tuy rất nóng nhưng trên mặt hay trên trán hắn không có một giọt mồ hôi nào, trừ đôi môi có hơi hồng hơn một tí. Lục Thanh Tửu thích nhất là khoai tây trong lẩu, nhúng thêm mì nữa, ăn một miếng vào miệng có vị mềm mại mà hơi cay, ngon vô cùng. Ba người ăn cả tối, tan tiệc mới lấy dưa hấu đã được ướp lạnh sẵn từ trước ra bổ thành từng miếng, không thể không nói, từ khi Bạch Nguyệt Hồ tới thì trong nhà không có cái gì gọi là đồ ăn thừa, món nào cũng được vét sạch. Sau khi ăn xong Lục Thanh Tửu liền nằm tê liệt, Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm phụ trách rửa chén, Lục Thanh Tửu nằm liệt một lát lại thấy bụng hơi căng quá, đứng lên đi vài vòng trong sân, nhưng đang đi tới đi lui thì lại nghe thấy bên mép sân có một tiếng kêu chíp chíp yếu ớt. Tiếng này không phải là tiếng gà, có hơi giống với tiếng của động vật hoang khi còn non, Lục Thanh Tửu đi theo hướng âm thanh, mở cửa sân, đi ra con đường nhỏ ở cách đó không xa, thấy trong bụi cỏ có thứ gì đó đang uốn éo không ngừng. Lục Thanh Tửu cúi người, quờ quoạng lung tung trong bụi cỏ, đến khi cậu thấy rõ được thứ trong đó thì đứng hình mất 5 giây ——chỗ sâu trong bụi cỏ có một bé hồ ly nhỏ màu trắng đang nằm, bé hồ ly kia chắc chỉ nhỏ bằng bàn tay, bao phủ toàn thân là lớp lông tơ màu trắng, đôi mắt có màu xanh biếc xinh đẹp, trông cực kì đáng yêu. Tuy nhiên Lục Thanh Tửu chỉ mới vừa ghé đầu vào, bé hồ ly trong bụi cỏ đã run bần bật khiếp sợ khi thấy có người lạ tới, hét lên vài tiếng muốn bỏ chạy đi chỗ khác, nhưng nó không để ý trong bụi cỏ còn có hòn đá ngay cạnh, vội vàng chạy đi, thế là đập đầu vào đá, tự đập xong phát là hôn mê bất tỉnh. Lục Thanh Tửu nhìn thấy cảnh này, nảy ra trong đầu một ý nghĩ khó có thể tưởng tượng nổi, hoảng sợ kêu lên: “Bạch Nguyệt Hồ, anh mau lại đây nhìn xem!!! Đây có phải là con trai của anh tìm tới hay không!!!” —— Không thì sao lại có một bé hồ ly xuất hiện ở đây!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]