Dưới cái nhìn nghiêm túc của cảnh sát, Lục Thanh Tửu bưng vài cái ghế đẩu từ trong nhà ra, còn lấy một ít đồ ăn nhẹ cho bọn họ ngồi nghỉ ngơi trong lúc chờ cảnh sát phái người và thiết bị chuyên nghiệp tới.
“Anh trở về đây từ khi nào?” Cảnh sát trẻ ngồi xuống, cảnh sát già lại không nhúc nhích, biểu cảm nhìn về phía Lục Thanh Tửu vẫn mang theo mấy phần nghi ngờ như cũ.
“Tôi mới trở về cách đây vài ngày.” Lục Thanh Tửu nói, “Trước kia đi làm ở thành phố A.”
“Cậu về đây làm gì?” Cảnh sát già xét nét nhìn Lục Thanh Tửu.
“Đây là quê tôi.” Lục Thanh Tửu nói, “Đi làm mệt mỏi cho nên muốn dứt khoát bỏ hết về quê làm ruộng mà thôi.”
Cảnh sát già lại hỏi thân phận Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm, khi nhận được câu trả lời thì không hỏi nữa, mà dời sự chú ý đến miệng giếng, như là tự hỏi có chuyện gì, biểu cảm càng ngày càng nghiêm túc.
Doãn Tầm nhìn mà trong lòng run sợ, nói với Lục Thanh Tửu: “Chú cảnh sát này đang nghĩ tới chuyện gì thế, sao lại có vẻ mặt đáng sợ như vậy ……”
Lục Thanh Tửu lắc đầu ý bảo mình không biết.
Chú Lý hàng xóm nghe được tiếng còi cảnh sát thì đến quan tâm hỏi han chuyện gì, Lục Thanh Tửu nói giếng nhà mình hình như có thứ gì rơi xuống, cho nên báo cảnh sát, bảo chú Lý hàng xóm đừng lo lắng.
“Ô, giếng nhà chú mày à.” Chú Lý nói, “Tà môn lắm đó.”
“Sao lại nói vậy?” Cảnh sát trẻ bên cạnh nghe được chú Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-truong-ao-tuong/1151863/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.