Chương trước
Chương sau
Cuộc sống hạnh phúc luôn ngắn ngủi, trong lúc Lý Phỉ nghĩ cuộc sống cứ mãi thế này mới tốt. Sự tình lặng lẽ xảy ra thay đổi.Đêm hôm nay, bầu trời vẫn như trước có các vì sao xinh đẹp, Lý Phỉ mang thai bốn tháng đã có biểu hiện ra dáng người.
Giống như trước, Đoạn Dật Sơn ôm Lý Phỉ ngồi ở cửa sổ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, câu có câu không trò chuyện việc nhà.
“Phỉ Nhi, nàng thích sống như vậy sao?”
Đoạn Dật Sơn đột nhiên hỏi.
Lý Phỉ lui ở trong lòng Đoạn Dật Sơn, cảm thụ thân thể hắn mang đến nhiệt lượng, “Ừm, thích, còn chàng?”
Đoạn Dật Sơn gật đầu hơi hơi ôm chặt Lý Phỉ, “Về sau chúng ta có thời gian lại đến.”
Lý Phỉ nghe vậy thân mình cứng đờ, hắn có ý tứ gì? Là phải rời khỏinơi này sao? Lý Phỉ nhất thời dâng lên nồng đậm mất mát, nàng nhìn ĐoạnDật Sơn nói: “Có phải phải rời khỏi hay không?”
Đoạn Dật Sơn không dám nhìn thẳng ánh mắt Lý Phỉ, hắn biết Lý Phỉthích cuộc sống như vậy, hắn cũng thích, chỉ là thân bất do kỷ. Biênquan náo động, triều đình hiện tại cũng bị vây trong hỗn loạn, loạntrong giặc ngoài. Hoàng Thượng đã gởi thư gọi Đoạn Dật Sơn trở về.
“Đúng vậy. Nhưng mà chúng ta về sau lại có thể đi!” Đoạn Dật Sơn gậtđầu, thấy trong mắt Lý Phỉ tràn ngập thất vọng, vội thêm một câu camđoan.
Lý Phỉ gật đầu đứng dậy đi đến bên giường đưa lưng về phía Đoạn Dật Sơn nằm xuống.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Lý Phỉ chỉ nghe thấy một tiếng thở dài. Lý Phỉ trong lòng nhất thời máy động. Mình chẳng lẽ nghĩ cứ sốngthế này? Không quan tâm tới mọi người trong Đoạn phủ, ích kỷ để Đoạn Dật Sơn sống bình thường như vậy cả đời với mình?
Là mình yêu cầu quá đáng rồi, là người sẽ như thế này, được một chút lại muốn nhiều hơn, đối với hạnh phúc, mỗi người đều tham.
Lý Phỉ nghe tiếng bước chân Đoạn Dật Sơn chậm rãi tới gần, đến bên giường, một đôi tay với lại ôm chầm Lý Phỉ.
Lý Phỉ phối hợp xoay người lui ở trong lòng Đoạn Dật Sơn.
“Chúng ta khi nào thì đi?” Lý Phỉ nhẹ nhàng mà hỏi.
“Qua hai ngày đi. Phải chuẩn bị một chút.”
Vội như vậy? Lý Phỉ có chút không tha nhưng biết chung quy là phảirời khỏi, vẫn nên buông ra thì hơn. Ngày mai đi theo Trương thị cáo biệt vậy.
Đồ đạc không cần chuẩn bị bao lâu, Đoạn Dật Sơn vội vàng chuẩn bị. Lý Phỉ thì vác bụng đi cáo biệt hàng xóm.
Chỉ ngắn ngủn hai tháng, Lý Phỉ đã thích chỗ này. Hiện tại phải đi xác thực không nỡ.
Lý Phỉ cáo biệt Trương thị, đi vào thôn hoa quế lâu như vậy, tốt vớimình nhất chính là Trương thị, thực sự phải rời khỏi đúng là có chútluyến tiếc.
Ly biệt vẫn đến.
Hôm nay trời trong, đồ đạc đã thu thập tốt xong, thời tiết sáng sủa,Lý Phỉ đứng ở trong sân, nhìn từng cây ngọn cỏ trong sân, ở trong lòngcáo biệt.
Lý Phỉ đưa một ít không trọng yếu gì đó, không thể mang đi đều choTrương thị. Mang đi những thứ quan trọng của mình và một bình rượu hoaquế.
Nữu Nữu ở trong sân tạm biệt Tiểu Chí và thì thầm gì đó. Lý Phỉ thấycó rất nhiều thứ của Nữu Nữu không cần thiết phải mang đi, tỷ như tượngđất bọn họ tự nặn, bảo Nữu Nữu nói với Tiểu Chí, bảo Tiểu Chí hỗ trợthu. Hiện tại bọn nhỏ đang nói chuyện này.
“Ngươi phải giúp ta chiếu cố bọn họ cho tốt đấy!” Nữu Nữu mặc kệ bộđồ mới trên người có phải dơ hay không, ôm tượng đất trong tay, hàm chứa lệ nói với Tiểu Chí.
Tiểu Chí gầy hơn Nữu Nữu một chút, lại cao một chút, nó kéo tay NữuNữu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hứa hẹn nói: “Ta nhất định sẽ chiếucố bọn họ thật tốt, ngươi yên tâm đi. Nữu Nữu, các ngươi muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
“Nhà ngươi không phải ở đây sao?” Tiểu Chí không rõ, mặt nhăn lại hỏi.
Nữu Nữu cũng không rõ, “Ta cũng không biết, đây là nhà của ta, nhưng kia cũng là nhà của ta, ta giống như có thật nhiều nhà.”
Tiểu Chí nghĩ nghĩ, không hiểu Nữu Nữu vì sao có nhiều nhà như vậy, “Nữu Nữu, ngươi về sau còn đến nhà này không?”
Nữu Nữu lắc đầu, “Ta cũng không biết, mẹ nói thật lâu về sau mới có thể trở về.”
Nữu Nữu không biết thật lâu lấy là bao lâu, chỉ là nghĩ về sau sẽ trở về, đến lúc đó sẽ cầm những thứ này lại.
Lý Phỉ nghe hai người đồng ngôn đồng ngữ, trong lòng nhất thời cóchút cảm xúc, thấy Đoạn Dật Sơn ở cửa nói: “Có thể đi rồi.” Lý Phỉ nắmtay Nữu Nữu, cùng Tiểu Chí nói một tiếng, cùng Nữu Nữu ly khai sân.
Trên đường trở lại kinh thành, Lý Phỉ không biết là vì mang thai phản ứng, hay là trong lòng luyến tiếc, cho nên vẫn không có tinh thần. Đoạn Dật Sơn xem ở trong mắt thực lo lắng, đến một thôn trấn phải đi tìm đại phu xem cho Lý Phỉ.
Nhưng đại phu đều nói Lý Phỉ không có việc gì, Lý Phỉ cũng biết, chỉlà Đoạn Dật Sơn lo lắng. Thấy Đoạn Dật Sơn như vậy, Lý Phỉ đành phải cốđả khởi tinh thần đến.
Qua nửa tháng mấy người Lý Phỉ mới đến kinh thành.
Trở lại Đoạn phủ, người Đoạn phủ giống như đều nhận được tin tức, ở bên ngoài nghênh đón.
Đoàn phu nhân thấy bụng Lý Phỉ, vội vàng cho người giúp đỡ Lý Phỉ đi vào, sau đó gọi đại phu.
Đoạn Dật Sơn thì trực tiếp đi chỗ lão thái thái.
Bởi vì ngồi do xe ngựa mệt chết người, Lý Phỉ trực tiếp ngã vào trêngiường ngủ, đến khi tỉnh lại thấy đến Đoạn Dật Sơn ngồi ở bên cạnh mình, vẫn nhìn mình.
Lý Phỉ co rụt lại hắn, sờ sờ bụng mình, “Hôm nay đại phu đến đây nói đứa nhỏ tốt lắm.”
Đoạn Dật Sơn trên mặt tươi cười không có đổi, tay nhẹ nhàng sờ bụng Lý Phỉ có chút nhô lên khẽ ừ một tiếng.
“Kỳ thật trở lại Đoạn phủ cũng tốt, chuyện gì cũng không phải làm.”
Đoạn Dật Sơn nghe xong chỉ ừ một tiếng, chỉ vuốt bụng Lý Phỉ khôngthèm nhắc lại. Hắn biết nàng đang an ủi mình. Nhưng trong lòng hắn chịukhổ sở, nhưng lại không thể hứa hẹn gì, bởi vì…
Đoạn phủ bình thường không đối đãi tốt với Lý Phỉ. Đối với con nốidòng đơn bạc Đoạn phủ mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ là tin mừnglớn nhất.
Cho nên Đoạn phủ từ trên xuống dưới đều chiều Lý Phỉ. Đương nhiênchính là phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, phương diện khác vẫn sẽ cho LýPhỉ ngột ngạt.
Tỷ như nói gần đây có người nha hoàn tên Hồng Tụ tới, là Đoàn phu nhân đưa tới, nói là tới chiếu cố Đoạn Dật Sơn.
Trong viện nhiều nha hoàn gã sai vặt như vậy, đã biết còn có nhiềungười nhàn rỗi như vậy, làm sao còn cần ngài tặng người đến! Lý Phỉđương nhiên biết là vì mình mang thai, Đoàn phu nhân thừa cơ tặng ngườiđến, mỹ kỳ danh nói là chiếu cố Đoạn Dật Sơn ăn, mặc, ở, đi lại, kỳ thật là muốn Đoạn Dật Sơn tìm cái ấm giường đấy.
Kỳ thật Đoàn phu nhân cũng không xấu, bà thậm chí vẫn thực quan tâmLý Phỉ, đặc biệt Lý Phỉ sau khi có thai, nhưng dường như mẹ chồng nàngdâu trời sinh không hợp, không phải sao, sự tình tới rồi.
Lý Phỉ ngồi ở ghế trên nhìn Hồng Tụ trước mắt.
Hồng Tụ thêm hương, tên này thật là có ngụ ý! Nàng biết bình thường ở quý phủ, nam chủ nhân đều có một hai thị thiếp, đặc biệt là khi chínhthê mang thai càng cần vài người đến “Chiếu cố” nam chủ nhân. Hiện tạithực xuất hiện ở trước mặt mình, trong lòng Lý Phỉ không chịu nổi.
Một bộ váy màu vàng nhạt thêu hoa, vòng eo dáng người lộ ra, còn nhưẩn như hiện cái cổ trắng nõn, là một thân ảnh đang cúi người lại chọcngười trìu mến.
“Ngươi đi xuống đi.” Lý Phỉ nói.
“Thiếu phu nhân, Hồng Tụ đi xuống trước.” Nói xong nàng đứng lên, LýPhỉ cũng thấy rõ ràng tướng mạo của nàng ta, không phải đặc biệt đẹp,xuất sắc hơn nha hoàn bình thường trong phủ, đặc biệt cặp mắt như biếtnói kia, ánh mắt long lanh, dáng người như liễu.
Chờ nàng ly khai, Phán Hạ chửi thề một tiếng, “Dụ dỗ tử!”
Lý Phỉ nở nụ cười một chút không nói gì, lúc đó Phán Hạ không nhịn được nói: “Thiếu phu nhân, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
“Ừm, nên đi ngủ trưa.” Lý Phỉ đứng dậy nói.
Phán Hạ giậm chân vội vàng lại đỡ Lý Phỉ, có chút buồn bực, “Thiếuphu nhân, sao người còn như vậy! Nô tỳ đây là lo lắng cho người, ngườikhen ngược!”
“Được rồi, yên tâm đi, không có việc gì, ngươi còn không biết thiếugia các ngươi là loại người nào.” Lý Phỉ ngược lại đi an ủi nàng ta.
Phán Hạ gật gật đầu, “Thiếu gia là người tốt, nhưng nữ nhân này khẳng định sẽ nghĩ biện pháp tiếp cận thiếu gia, nếu mình không cẩn thận mộtcái, cho nàng chiếm lợi thì làm sao bây giờ?”
Nói xong nàng cảm thấy mình nói thật là có đạo lý nên càng sốt ruột.
“Vậy trông coi nàng kĩ là được.” Lý Phỉ không chút để ý nói.
Phán Hạ nghe xong cảm thấy thực có đạo lý, chỉ cần nhìn chằm chằmnàng không cho tiếp cận thiếu gia thì không phải không có việc gì sao?
“Đúng vậy, vẫn là thiếu phu nhân thông minh, nô tỳ cái này đi an bài người.” Nói xong vội vàng chạy đi ra ngoài.
Lý Phỉ nhìn nàng vội vàng thân ảnh trong lòng không khỏi buồn cười.Nhưng nghĩ vậy chính là cái bắt đầu, trong lòng lại không nhịn được thởdài.
Đoàn phu nhân muốn con mình tốt, áp đặt nàng ý nguyện ý cho Dật Sơn.Dật Sơn có thể vì mình phản kháng một lần hai lần, nhiều lần sau như vậy sẽ thế nào? Mình và Đoàn phu nhân quan hệ mẹ chồng nàng dâu sợ là càng kém.
Chuyện này nói vậy lão thái thái cũng biết, chắc là ngầm đồng ý Hồng Tụ xuất hiện.
Ai! Lý Phỉ thở dài một hơi, hiện tại sự tình biến thành như thế, Lý Phỉ cũng không có biện pháp, chờ Dật Sơn trở về rồi nói sau.
Nhưng khi Đoạn Dật Sơn trở về, Lý Phỉ cũng không có cơ hội nói cái này.
Hôm nay Đoạn Dật Sơn sớm ra cửa. Đến khi trở về, Phán Hạ vội vàng báo lại thiếu gia đã trở lại, Hồng Tụ quả nhiên chuẩn bị đến đây ở trênđường ngẫu ngộ. Nhưng bị Phán Hạ và Thanh Mai trộn lẫn, cuối cùng khôngthể ngẫu ngộ Đoạn Dật Sơn.
Đoạn Dật Sơn trở về trong phòng không đợi Lý Phỉ mở miệng, hắn đã mởmiệng nói trước: “Phỉ Nhi, ta sợ là không thể nhìn thấy đứa nhỏ củachúng ta sinh ra.”
Lý Phỉ nghe vậy làm sao còn lo lắng nói việc này, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Đoạn Dật Sơn nói cho mình, kỳ thật từ thôn hoa quế vội vàng gấp trởvề là vì biên cương phát sinh chiến loạn, Hoàng Thượng phái hắn đi. Bởivì chuyện lần trước, Hoàng Thượng không tìm được cơ hội cho Đoạn Dật Sơn quang minh chính đại phục chức. Hiện tại đây đúng là cơ hội tốt.
Năng lực Đoạn Dật Sơn mang binh đánh giặc vốn mọi người đều biết, tuy rằng một số đại thần không đồng ý, nhưng lại không chọn được người ra,hơn nữa Công Tôn đại nhân và một ít thân tín Hoàng Thượng, mọi người yêu cầu cho Đoạn Dật Sơn lấy công đền tội, cho nên Đoạn Dật Sơn nhận nhiệmvụ lúc lâm nguy.
Đoạn Dật Sơn nói xong trên mặt có chút áy náy, hắn nhìn đứa nhỏ trong bụng Lý Phỉ, trong lòng lại là không nỡ.
Lý Phỉ không ngờ Đoạn Dật Sơn phải đi đánh giặc!
Nàng há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ yên lặng cúi đầu hỏi: “Khi nào thì đi?”
Đoạn Dật Sơn đi qua ôm lấy Lý Phỉ, “Ngày kia, thánh chỉ lập tức sẽ đến!”
Tiếp theo hai người đều trầm mặc.
Không bao lâu sau thánh chỉ quả nhiên đến. Đạo thánh chỉ này làm choĐoạn phủ vẫn yên lặng trong u ám lập tức náo nhiệt lên. Cơ hồ trên mặtmỗi người đều tràn đầy tươi cười. Bởi vì Đoạn Dật Sơn phục nguyên chứcquan!
Nhưng Lý Phỉ không cười nổi, đối với chuyện phục nguyên chức quan như vậy, Lý Phỉ không có một chút cao hứng, trong lòng nàng chỉ có sợ hãivới tương lai, lo lắng Đoạn Dật Sơn sắp lên chiến trường, còn có nồngđậm không nỡ!
Lý Phỉ yên lặng làm một cái thê tử phải làm, tự mình sửa sang lạiquần áo cho Đoạn Dật Sơn. Lý Phỉ đặt cả bộ quần áo gần đây mới làm xongvào trong. Lý Phỉ muốn dặn dò gì đó, nhưng cuối cùng hóa thành nghẹnngào.
Đoạn Dật Sơn nhìn quần áo Lý Phỉ làm cho, đột nhiên ngừng lại, bả vai bắt đầu rung lên.
“Phỉ Nhi, thực xin lỗi.” Đoạn Dật Sơn ôm chầm bả vai Lý Phỉ, nhìnnước mắt trên mặt nàng, cúi đầu cẩn thận hôn, miệng không ngừng nói:“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Đêm hôm đó hai người đều không ngủ, Lý Phỉ cơ hồ là trợn tròn mắt nằm ở trong lòng Đoạn Dật Sơn. Đoạn Dật Sơn biết Lý Phỉ trong lòng khôngngủ. Trong lòng hắn cũng là không nỡ, nhưng hiện tại biên cảnh náo độngkhông yên, trong triều không có người dùng.
“Chàng nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao? Ha ha, ta nghĩ, khi đóta hẳn là có chút thích chàng! Khi đó chàng thế nào?” Lý Phỉ đột nhiênmở miệng, ngày đó hắn như thiên thần xuất hiện trước mặt cứu mình. Chodù hắn không nói với mình câu nào, nhưng mà đối với người cứu mình, nữnhân nào sẽ không tâm động chứ.
Đoạn Dật Sơn nhớ lại lúc đó, nàng một thân nam trang, kỳ thật nhìn kỹ có thể phát hiện nàng là nữ nhi.
Lúc đó nàng ngã ngồi dưới đất, trên mặt đen tuyền, nhưng ánh mắt lạidị thường sạch sẽ linh động. Đoạn Dật Sơn khi đó lúc gấp rút chạy đi,không nhìn nổi cho nên mới ra tay cứu giúp, làm sao có thể nghĩ đến saunày, cô nương mặt mèo kia lại biến thành người nằm trong lòng mình, biến thành người mình yêu nhất chứ?
Hai người cơ hồ nói tới hừng đông. Sau đó Lý Phỉ không có tâm tư điquản Hồng Tụ kia. Chỉ đi chuẩn bị này nọ cho Đoạn Dật Sơn, lặp lại kiểmtra. Sợ quên cái gì. Lúc này các nữ nhân Đoạn phủ rất đoàn kết, cơ hồđều vây quanh Đoạn Dật Sơn, có dặn dò, có chuẩn bị này nọ.
Đến buổi tối Lý Phỉ mới có thời gian cùng một chỗ với Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ không muốn bỏ qua thời gian ở chung với Đoạn Dật Sơn, nằm ởbên cạnh Đoạn Dật Sơn, nhìn chằm chằm vào hắn, giống như phải khắc ghihắn vào trong lòng.
“Chàng sờ nó đi. Đến khi chàng trở về, chàng nói xem nó có thể gọiđược cha hay không?” Lý Phỉ kéo tay Đoạn Dật Sơn đặt ở trên bụng mình,cho hắn cảm thụ một chút sinh mệnh nhỏ bên trong. Cho hắn cảm nhận đượcđứa nhỏ của mình, cho hắn biết mình và đứa nhỏ sẽ chờ hắn, muốn hắn bình an trở về.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đối diện, ánh mắt chỉ có nhau. Khôngnói gì, cả hai đều hiểu được, thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói.
Ngày hôm sau Lý Phỉ được Phán Hạ đỡ đi tửu lâu cao nhất kinh thành,nhìn trên đường cái quân đội chỉnh tề đi tới. Bọn họ đi bước chỉnh tề,tính trẻ con mang theo mặt tang thương, bọn họ đều chung một biểu tình,kiên định nhìn tiền phương, từng bước một vững vàng đi tới.
Sở hữu dân chúng đều đứng ở bên ngoài hoan hô, bọn họ có lẽ nhìn thấy quân đội như vậy, bọn họ rất tin, quốc gia mình nhất định có thể thắnglợi.
Nhưng nhóm thân nhân của quân binh này thì sao? Bọn họ có lẽ cũng ởtrong này nhìn con mình, hoặc là huynh đệ, trượng phu. Trong lòng bọn họ có phải cũng giống như mình, chỉ có lo lắng?
Xa xa, Lý Phỉ thấy được Đoạn Dật Sơn, cưỡi ngựa trắng đi đầu tiên.Dáng người cao ngất, khôi giáp màu đen, ở dưới ánh mặt trời, cho dù xanhư vậy Lý Phỉ cảm giác được hàn khí trong đó.
Hắn có lạnh hay không? Trong lòng Lý Phỉ không khỏi nghĩ đến.
Vừa mới vừa ly khai, chàng có biết, ta đã bắt đầu tơ vương chàng rồi!
Quân đội túc mục chỉnh tề đi ra kinh thành.
Đến khi thân ảnh của hắn không nhìn thấy được nữa, cho đến khi đội quân thật dài uốn lượn biến mất trong hoàng hôn!
Lý Phỉ còn đứng ở nơi đó.
“Thiếu phu nhân, chúng ta cần phải trở về.” Phán Hạ cẩn thận nhắc nhở.
“Ừ.” Lý Phỉ gật đầu, xoay người rời đi.
Bóng dáng của nàng trong tịch dương, bóng dáng kéo thật dài thật dài. Phán Hạ nhìn một cái phương hướng quân đội biến mất, vội vàng đuổi kịpLý Phỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.