Chương trước
Chương sau
Trong viện Tử Nguyên đang chơi cùng Nữu Nữu. Thu Tịch vẻ mặt sốt ruột, muốn tiến lên lại không dám, gấp đến độ xoay quanh.“Các ngươi đang làm cái gì?”
Tử Nguyên và Nữu Nữu nghe thấy, hai người dừng lại lập tức đứng lên.Tử Nguyên đưa lưng tay qua, giống như giấu cái gì đó. Nữu Nữu cũng họchắn đưa lưng tay qua, bởi vì đứng rất vội vàng, Nữu Nữu còn chưa đứngvững.
Lý Phỉ đi qua lấy khăn lau mặt cho Nữu Nữu, đến gần hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Nữu Nữu nhìn thoáng qua Tử Nguyên, thấy Tử Nguyên tề mi lộng nhãn, vội lắc đầu, che miệng không nói lời nào.
Lý Phỉ thấy hai người cái dạng này thì không hỏi nữa.
Lúc tối hỏi Thu Tịch mới biết được, Tử Nguyên có con dế, mang theoNữu Nữu chơi. Thấy Thu Tịch vừa định nhận tội, Lý Phỉ ngăn lại, đâykhông phải là chuyện lớn gì, mình trước đây cũng từng bắt dế chơi.
Buổi tối Đoạn Dật Sơn trở về, Lý Phỉ mới hỏi hắn mang Tử Nguyên tớilàm cái gì. Hai ngày nay dường như Tử Nguyên vẫn ở trong thôn trangkhông đi ra ngoài, Đoạn Dật Sơn cũng không hỏi hắn.
“Qua vài ngày nữa, ta sẽ đưa nó tới quân doanh, nàng tạm thời đừng nói cho nó.”
“A?” Lý Phỉ kinh ngạc, Tử Nguyên có chút ăn chơi trác táng bất lươngkhông khí, nhưng nói tóm lại người không tệ, Đoạn Dật Sơn đại khái cũngbiết điểm ấy, hơn nữa Tử Nguyên đứa con duy nhất của tỷ tỷ mình, cho nên phải hắn đưa đến quân doanh rèn luyện.
“Vậy đã nói cho tỷ tỷ tỷ phu bọn họ chưa?”
“Nói rồi, bọn họ cũng đồng ý.”
Như vậy là được. Nghĩ tới ban ngày nhìn thấy Tử Nguyên ở chỗ này chơi con dế không biết sầu là gì, nếu đưa hắn tới quân doanh không biết sẽsống thế nào.
Ngày hôm sau Nữu Nữu vẫn đi theo mông Tử Nguyên chơi, Thu Tịch tựnhiên là vẻ mặt sốt ruột lo lắng theo ở phía sau. Lý Phỉ không ngăn bọnhọ, dù sao Tử Nguyên qua vài ngày sẽ đi quân doanh.
Vì thế khi đối đãi với Tử nguyên, Lý Phỉ sẽ không tự giác kiên nhẫn,dày rộng, thậm chí vô điều kiện thỏa mãn yêu cầu của hắn. Làm cho TửNguyên thụ sủng nhược kinh, lúc rời đi còn nói với Đoạn Dật Sơn mợ thậttốt.
Tử Nguyên bị đưa đi quân doanh như thế nào, Lý Phỉ không biết, bởi vì nàng chuẩn bị về Đoạn phủ. Đoạn phủ đã gởi thư nói bảo Đoạn Dật Sơn đưa mấy người trở về.
Sự tình đều an bài không sai biệt lắm, cũng là lúc nên trở về.
Trở lại Đoạn phủ Lý Phỉ phát hiện, lão thái thái không tính truy cứuLý Phỉ, mà là thu hồi Lý Phỉ quyền quản gia. Lý Phỉ cũng vui vẻ thanhnhàn.
Không bao lâu sau Diêu Mạn tới, lần này là vì có người muốn tìm nànghợp tác cùng nhau mở cửa hàng nước hoa, cho nên đến hỏi ý kiến Lý Phỉ.
Lý Phỉ có chút kỳ quái, cửa hàng nước hoa từ hiện tại đến xem, khôngthể nghi ngờ là kiếm tiền, hiện tại làm cho người ta đến phân một lycanh, như vậy không thể nghi ngờ là đưa tiền cho người khác, bản thânDiêu Mạn hẳn là biết chứ.
Thấy thần sắc Diêu Mạn dường như thực vui vẻ, nhìn thấy Lý Phỉ vội vàng nói cho nàng duyên cớ.
Thì ra người tìm đến Diêu Mạn không phải người khác chính là TrìnhTam Nương. Cơ hồ mọi người ở Đại Tần vương triều đều biết Trình TamNương, nàng được coi như kinh thành thủ phủ, từ một lần nàng hồi kinhngồi thuyền gặp được hải tặc, đã chứng kiến Trình Tam Nương lợi hại, nếu là Trình Tam Nương, như vậy cọc sinh ý này hẳn là có thể bàn bạc được.
Diêu Mạn nói tới Trình Tam Nương rất hưng phấn. Nàng rất sớm đã nghenói qua chuyện Trình Tam Nương, sau khi quyết định làm buôn bán, coiTrình Tam Nương là thần tượng của mình. Hiện tại có thể được hợp táccùng Trình Tam Nương, Diêu Mạn thực hưng phấn, nhưng nàng không trựctiếp đáp ứng, mà là thương lượng với Lý Phỉ trước đã.
Lý Phỉ kỳ thật cũng thực tán thành. Cửa hàng nước hoa sẽ phát triểnrất nhanh, cần đại lượng nhân lực vật lực. Mà hiện tại Lý Phỉ đã kếthôn, không cần nhiều tiền lăm, cho nên không đầu nhập tinh lực lớn vàobên trong. Bây giờ Trình Tam Nương nguyện ý hợp tác, lấy thực lực củanàng, như vậy cửa hàng nước hoa nhanh chóng mở rộng là không có vấn đề.
Lý Phỉ gật đầu, tán thành quyết định này, bảo Diêu Mạn đi thương lượng cùng nàng cụ thể công việc.
Diêu Mạn nghe xong, đầu tiên là vui vẻ sau đó nhăn nhó một chút nói: “Nhưng Trình cô nương nói muốn gặp mặt ngươi.”
Lý Phỉ kinh ngạc, mình chưa từng gặp mặt Trình Tam Nương, vì sao nàng điểm danh muốn mình gặp mặt. Phải biết rằng Lý Phỉ là ông chủ cửa hàngnước hoa không có bao nhiêu người biết, như vậy Trình Tam Nương nhấtđịnh đã từng tra chuyện của Lý Phỉ.
Lý Phỉ nghĩ, nếu như vậy thì gặp mặt một lần đi.
Hẹn địa điểm xong, đến ngày đó, Lý Phỉ đi tới tiệm rượu đã hẹn, cùng Diêu Mạn chờ Trình Tam Nương đến.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trình Tam Nương, Lý Phỉ không biết là TrìnhTam Nương rất đẹp, lại nhìn lại lần nữa. Trên người nàng không có điểmnhu nhược như bao nữ tử nàng từng gặp, thậm chí còn có một cỗ kiên nghị ở bên trong.
“Vị này chính là Lý lão bản, Diêu lão bản?” Trình Tam Nương mở miệng trước, ánh mắt quan sát Lý Phỉ.
Lý Phỉ đứng lên, Diêu Mạn ở một bên giới thiệu, “Vị này chính là mộtvị cổ đông khác của cửa hàng Khánh Tường, Lý Phỉ, vị này là Trình TamNương.”
Trình Tam Nương nghe xong trực tiếp nói với Diêu Mạn: “Diêu lão bản, ta có thể một mình ngồi cùng Lý lão bản một lúc không?”
Diêu Mạn nhìn về phía Lý Phỉ, thấy nàng gật đầu mới đi ra ngoài.
“Không biết Trình cô nương tìm ta có chuyện gì?” Lý Phỉ thấy nàng cho Diêu Mạn đi ra ngoài, biết nàng tìm mình hẳn là có mục đích gì đó.
Trình Tam Nương có chút kinh ngạc Lý Phỉ trực tiếp, nhưng cũng cườinói: “Xác thực có việc. Ừm, ta muốn hỏi Lý lão bản, Tử Mặc có phải tìmngươi hỗ trợ hay không?”
Thấy Lý Phỉ không hiểu được, giải thích thêm: “Chính là Trình Tử Mặc, ta muốn hỏi hắn có phải tìm ngươi hay không, nhờ ngươi hỗ trợ?”
Thì ra là Trình Tử Mặc, Trình Tam Nương nói hẳn là chuyện Trình Tử Mặc bảo mình chăm sóc cây kì quả kia đi.
“Trình lão bản xác thực đi tìm ta, nhưng chỉ là chuyện chúng ta hợp tác, không nhờ ta hỗ trợ cái gì.”
“Không thể nào, hắn nhất định…” Trình Tam Nương không tin lời Lý Phỉ nói, cấp bách phản bác.
“A? Nếu ngươi xác định hắn nhất định tìm ta hỗ trợ, vậy còn hỏi ta làm cái gì?”
Trình Tam Nương nghe xong lời này ngược lại không nói.
Hiện tại Lý Phỉ không biết Trình Tam Nương đến tột cùng có mục đíchgì, nhưng Lý Phỉ không thể dễ dàng tiết lộ cho người khác về tin tức cây kỳ quả kia ở trên tay mình.
Lý Phỉ tuy rằng không biết cây kỳ quả này đến tột cùng có công năngthế nào, nhưng nhất định rất thần kỳ, bởi vì ôn dịch lần đó, Nữu Nữu chỉ ăn mấy miếng đã khỏi rồi, bởi vậy có thể thấy được kỳ quả không giốngbình thường. Hơn nữa nó lại bị truyền vô cùng kì diệu, nếu để cho ngườikhác biết kỳ quả ở trên tay mình, lại còn trồng được ra, như vậy mình về sau tuyệt đối không có ngày an ổn.
Trình Tam Nương cũng nghĩ đến đây, biết mình quá vội vàng, không lo lắng rõ ràng.
“Lý lão bản, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ khác, ta biết hắnnhất định nói ngươi không được tiết lộ chuyện này cho người khác, ngươinhất định không nói cho ta biết, chính là nếu ngươi thật sự có cái kia,hy vọng ngươi đừng cho hắn.” Nàng nói xong trên mặt mang theo vẻ mặtkhẩn cầu.
“Trình cô nương, ta không biết ngươi đang nói cái gì, Trình lão bảnkhông tìm ta hỗ trợ cái gì, hiện tại chúng ta nói là chuyện cửa hàngnước hoa, nếu ngươi tiếp tục nói chuyện này, chúng ta đây không cầnthiết phải nói nữa.”
Lý Phỉ nói xong, đứng lên định rời khỏi, bị Trình Tam Nương ngăn lại.
“Được rồi, chúng ta đây không nói chuyện chuyện này nữa, trực tiếp nói chuyện hợp tác đi.”
Lý Phỉ nghe nàng muốn chuyển nhập chính đề, mới ngồi xuống.
Cùng Diêu Mạn thương lượng chuyện hợp tác, tuy rằng vừa rồi có chútkhông thoải mái, nhưng khi nói chuyện hợp tác, Lý Phỉ cảm thấy Trình Tam Nương xác thực rất lợi hại, sở hữu chi tiết lo lắng rất toàn diện, hơnnữa nàng có thể nhìn ra, Trình Tam Nương thực lực tuyệt đối không đồngnhất bàn. Mà hợp tác với Trình Tam Nương xác thực rất chính xác, cóTrình Tam Nương giúp, cửa hàng nước hoa phát triển một mảnh rạng rỡ.
Cuối cùng khi chấm dứt, Lý Phỉ và Diêu Mạn chuẩn bị rời đi, thấy Trình Tam Nương ngối ở đó không có ý rời đi.
Diêu Mạn chủ động hỏi: “Trình cô nương đi cùng không?
Trình Tam Nương rót cho mình một chén rượu rồi lắc đầu, “Các ngươi đi trước đi, ta ngồi lại một chút.”
Đi xuống lầu, Lý Phỉ ngồi ở trong cỗ kiệu, nhấc một góc cỗ kiệu nhìnTrình Tam Nương ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm phương xa không biếtđang nhìn cái gì.
Lý Phỉ thấy nàng vẻ mặt đau thương, bộ dáng hoàn toàn bất đồng vớivừa rồi cùng mình nói chuyện hợp tác khôn khéo giỏi giang. Nghĩ đến vừarồi Trình Tam Nương nói những lời đó, nàng vội vàng muốn biết chuyện kìquả như vậy, hơn nữa bảo mình đừng giao kỳ quả cho Trình Tử Mặc là có ýtứ gì?
Trở lại Đoạn phủ, thấy Lý Mai ở trong phòng chờ.
Nàng nhìn thấy Lý Phỉ vội bước lên phía trước nói: “Vừa rồi Hồ thúc gởi thư, nói mẹ đến kinh thành!”
Lý Phỉ hoảng sợ, sao mẹ Xuân Hoa lại đột nhiên quyết định đến kinh thành.
“Có nói nguyên nhân sao?”
“Hồ thúc nói, mẹ nhớ tỷ nên đến thăm, thuận tiện mang muội về.”
Thấy Lý Mai có chút lo lắng, Lý Phỉ an ủi: “Không sao, muội đừng có gấp, xem mẹ khi nào thì xuất phát, ta phái người đi đón bà.”
Nghe Lý Phỉ như vậy vừa nói, Lý Mai mới yên tâm xuống dưới.
Lý Phỉ sớm phái người đi đón mẹ Xuân Hoa. Lý Phỉ cũng cho người chuẩn bị sân cho mẹ Xuân Hoa ở. Chờ người phái đi tới nói cho Lý Phỉ, mẹ Xuân Hoa đã đến kinh thành, Đoạn Dật Sơn đột nhiên nói muốn cùng Lý Phỉ điđón mẹ Xuân Hoa.
“Chàng không phải vào triều sao?” Lý Phỉ có chút kỳ quái, hôm nay không phải hưu mộc.
Đoạn Dật Sơn lắc đầu, “Không, mấy ngày nay ta đều có thể cùng nàng và Nữu Nữu, có thể cùng đi dạo.”
“Vì sao đột nhiên không đi vào triều?” Lý Phỉ tuy rằng không hỏi Đoạn Dật Sơn chuyện triều đình, nhưng hiện tại Đoạn Dật Sơn đột nhiên khôngđi vào triều, Lý Phỉ cảm thấy mình phải hỏi.
Đoạn Dật Sơn ôm chầm Lý Phỉ, cằm đặ ở trên vai Lý Phỉ “Ừm, Phỉ Nhi, nếu ta mất chức quan cái gì cũng không có, nàng sẽ thế nào?”
Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Phỉ, không bỏ sót một tia biểu tình nào trên mặt nàng.
Lý Phỉ nghe vậy thì cả kinh. Đoạn Dật Sơn chưa bao giờ nói “Nếu, giảthiết” như vậy, hắn lúc này lại nói, tuyệt đối là có nguyên nhân.
“Dật Sơn, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Thấy Lý Phỉ vẻ mặt sốt ruột, Đoạn Dật Sơn cười nói: “Không có gì, chỉ là hỏi nàng một chút thôi, nàng còn chưa trả lời ta đâu.”
Lý Phỉ thấy hắn không tính nói, đành phải cưỡng chế trong lòng nghihoặc, nhìn Đoạn Dật Sơn nói: “Vậy chàng cùng ta về Lý gia trang đi.”
Thấy Đoạn Dật Sơn vẻ mặt không rõ, Lý Phỉ cười nói: “Ta chỉ là muốn nói cho chàng, khi chàng không còn cái gì, thì còn có ta.”
Không biết có phải Lý Phỉ lầm hay không, Lý Phỉ cảm thấy một khắc kia Đoạn Dật Sơn nắm thật chặt, giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đây là tiếng lòng Lý Phỉ, có khi Lý Phỉ nghĩ, Đoạn Dật Sơn có phảitướng quân hay không, vậy có phải rất tốt hay không? Nhưng đây chỉ là Lý Phỉ tưởng tượng thôi.
Đoạn Dật Sơn nhắm mắt lại, tựa vào trên người Lý Phỉ, vẻ mặt an tường, giống như đang ngủ.
Nghĩ tới mấy ngày gần đây, Đoạn Dật Sơn mỗi ngày đều trở về khuya,hơn nữa buổi tối, Lý Phỉ có thể cảm giác được Đoạn Dật Sơn tâm sự thậtmạnh. Xem ra mình mấy ngày nay bỏ qua hắn rồi, Đoạn Dật Sơn không muốnnói chuyện triều đình cho mình, cho nên mình không nên đi quản cái này,cũng cho rằng Đoạn Dật Sơn nhất định có thể giải quyết tốt, dù sao nàngcũng không hiểu những cái này.
Hiện đang nhìn Đoạn Dật Sơn bộ dáng này, Lý Phỉ không nhịn được đau lòng.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc làm sao vậy?” Lý Phỉ vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
Đoạn Dật Sơn nắm tay Lý Phỉ, nhìn Lý Phỉ nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì, ta sẽ giải quyết…”
Lý Phỉ chưa từng thống hận những lời này như thế.
“Chàng có biết hay không, chàng như thế mới làm cho người ta lo lắng! Nói cho ta biết rốt cuộc làm sao vậy, cái gì cũng không biết mới làmngười bất an!” Lý Phỉ không nhịn được quát.
Đoạn Dật Sơn bị rống sửng sốt, nhìn Lý Phỉ nhất thời không phản ứng.
Nhưng nhìn thấy Lý Phỉ vẻ mặt lo lắng, một phen ôm Lý Phỉ vào trongngực, ngửi trên người Lý Phỉ mùi tự nhiên thơm ngát, mấy ngày nay tronglòng xôn xao mới chậm rãi ngừng lại.
Lý Phỉ mở cửa hàng nước hoa mình cũng biết, hắn đã thấy Lý Phỉ mangvề nước hoa cho mấy người Lý Mai, còn tặng cho lão thái thái, mẹ mấybình. Nghe nói ở kinh thành đã rất lưu hành. Tuy rằng Lý Phỉ cũng có mấy bình, nhưng rất hiếm thấy nàng dùng. Đoạn Dật Sơn có khi lấy cái gọi là nước hoa lại ngửi, rất thơm, nhưng hiện tại xem ra, không đuổi kịp mùithơm ngát đặc hữu trên người Lý Phỉ làm cho người ta thoải mái an tâm.
Xác thực, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện.
Đoạn Dật Sơn chậm rãi nói mọi chuyện cho Lý Phỉ nghe.
Mấy ngày nay Đoạn Dật Sơn vội vàng buồn rầu giải quyết chuyện củahắn. Bởi vì Hoàng Thượng cho Đoạn Dật Sơn quản lý quân lính, mà Đoạn Dật Sơn hàng năm sống ở quân đội, cho tới nay đều có lý tưởng của mình,chính là giải quyết tệ đoan trong quân đội.
Giống quân đội hình thành tiểu đoàn đội, triều đình xếp vào một ítthế lực ở chức vị mấu chốt, quản lí quân lương vân vân. Những cái nàytồn tại trong quân đội đã lâu. Mà Đoạn Dật Sơn cũng đã từng ăn mệt ở đó.
Thiếu niên hăng hái mang lý tưởng, sau đó, Đoạn Dật Sơn hiển nhiên hiểu được sự thật.
Chuyện này không phải vô cùng đơn giản là từ bỏ tệ đoan quân đội, bên trong quân đội có thế lực cần cân bằng khắp nơi, rất nhiều sự tình phải lo lắng, khi ngươi làm chuyện này, là cố hết sức không lấy lòng, thậmchí khả năng đắc tội rất nhiều người, trong đó có các lão tướng quân,thậm chí có một số trọng thần trong triều đình, bọn họ thành lập thế lực ở trong quân đội, cho nên nếu mình thực sự ngồi xuống, chỉ sợ nhữngngười này sẽ không bỏ qua cho mình.
Tình huống này có chút giống Lý Phỉ khi quản gia Đoạn phủ gặp phải.
Đoạn Dật Sơn bởi vì không cam lòng, cho nên vẫn đi làm, nhưng khôngcó biện pháp giải quyết tốt. Hiện tại bị Hoàng Thượng ủy lấy trọngtrách, hơn nữa Lý Phỉ lúc ấy làm những chuyện nhắc nhở. Đoạn Dật Sơn mới buông tay đi làm.
Cũng bởi vì này thứ ở quân đội, Đoạn Dật Sơn dường như không có nhiều cố kỵ, ở quân đội toàn diện buông tay cải cách.
Đầu tiên là người chiếm cứ trọng yếu vị trí nhưng không có thực học,trực tiếp bị thay. Mà ở trong quân đội tham ô quân lương, lạm dụng chứcquyền, vân vân, Đoạn Dật Sơn viết lên tấu chương, trực tiếp viết nhữngngười đó trảm thủ thị chúng.
Mà đại động tác này, rất nhanh ảnh hưởng thế cục toàn bộ triều đình,thậm chí uy hiếp đến lợi ích của không ít người. Chờ bọn họ biết đượctin tức, sự tình đã đã xảy ra, căn bản không có vãn hồi đường sống. Mànhững người này đương nhiên bất mãn Đoạn Dật Sơn tổn hại đến lợi ích của họ, khó được nhất trí cùng dâng tấu yêu cầu trừng phạt Đoạn Dật Sơn,lạm sát kẻ vô tội, nhiễu loạn quân kỷ vân vân.
Huyền Vũ đế mặc dù có nghĩ muốn bảo trụ Đoạn Dật Sơn, nhưng quần thần dâng tấu, mình cũng thực khó xử, Đoạn Dật Sơn chủ động yêu cầu tạm thời cách chức điều tra.
Cũng bởi vì Lý Phỉ gợi ý, cho nên lúc này đây biến cách, vị trí trọng yếu như vậy không đi ra làm, Đoạn Dật Sơn trừ số vị trí mấu chốt ởngoài dùng một ít lão luyện tướng lãnh ngoại, vị trí khác đều không anbài người, chờ Hoàng Đế tự mình an bài. Chỉ an bài một số người, là mộtít người trung lập, không phải tâm phúc cấp dưới của Đoạn Dật Sơn.
Đoạn Dật Sơn đoán được sẽ có kết cục như vậy, ngoài trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút thản nhiên phiền muộn.
Lý Phỉ nghe xong, nhìn Đoạn Dật Sơn có chút cô đơn, biết Đoạn Dật Sơn chính trực tráng niên, thoả thuê mãn nguyện, hẳn là có đầy ngập khátvọng. Hiện tại tuy rằng xem như đi làm nhiều năm như vậy vẫn có lýtưởng, mà lý tưởng đó là vì tốt cho quân binh Tần Triều, cuối cùng lạikhông nhận được tán thành, trong lòng cho dù có rộng rãi như thế nào,cũng sẽ có chút không thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.