Nhìn mấy đứa con, không có đứa nào thuận theo theo ý của mình, Trần thị sinh khí không được, đành chỉ vào mấy đứa con cả giận mắng: “Đồ ăn cây táo,rào cây sung. Các ngươi thật khiến lão nương ta tức chết mà.”
Dương gia nhỏ tuổi nhất tiểu cô nương Dương Tiểu An nhìn thấy nương mình tứcgiận liền cười hi ha chạy tới, ôm lấy cánh tay Trần thị, cười hì hì nói: “Nương, người nói tào lao cái gì đâu, vì sao gọi là ăn cây táo, rào cây sung a, đại tẩu cùng đại ca là người một nhà của chúng ta mà. Được rồi, được rồi, người cũng đừng buồn bực nữa.”
Trần thị nghe con gáiút dỗ dành cũng nguôi nguôi bớt phần nào, bất quá vẫn hung hăng trừngmắt liếc Hứa Thảo một cái. Hứa Thảo nhìn thấy vậy, bước lên phía trướctừng bước, ôm cánh tay Trần thị, cười nói:
“Nương, về sau chúngta chính là người một nhà, người đừng nóng giận, ta đem bên ngoài chậuquần áo kia đều giặt sạch hết là được mà.”
Giả vờ làm bộ làm tịch thì nàng vẫn có thể diễn. Tốt xấu gì nàng cũng sống hơn bốn mươi năm,có chút đạo lý nàng vẫn hiểu được. Hiện nay, mọi người đều là người mộtnhà, tuy rằng Trần thị hơi cực phẩm một chút, nhưng nàng thân là condâu, vẫn nên đem công việc được phân kia làm tốt, mặc kệ là làm tốt thật hay vẫn là làm bộ làm tịch. Nếu Trần thị vẫn còn không thuận theo buông tha, mà còn tìm nàng gây chuyện. Kia thật sự là xin lỗi, gặp được cựcphẩm thời điểm thì bản thân nàng cũng càng phải cực phẩm hơn mới được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu/55254/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.