Hứa Thảo cầm mộtcây trúc thật dài, mắt mở to, ngửa đầu nhìn cây táo thật cao, chọc chọcmột trái táo căng mọng nằm xen kẽ trong tán lá. Trái táo còn hơi nhỏ,nhắm chừng phải gần hai tháng nữa mới có thể chín. Nghĩ đến chỉ vài tuần nữa là có thể ăn một trái táo chín mọng, thơm ngon là Hứa Thảo bỗngthấy ứa nước miếng, cố gắng nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, hiệntại trái táo còn quá nhỏ lại chát, hái xuống cũng ăn không ngon.
Khẽ xoa xoa gáy hơi mỏi vì ngửa đầu lâu, Hứa Thảo liền nghe thấy một tiếngkhóc oa oa lớn truyền đến từ căn nhà cỏ tranh nằm kế bên cạnh. Nàng hốthoảng, vứt bỏ cây trúc dài trong tay, quay sang con chó nhỏ đang quẩnquanh bên chân nói:
“Tiểu Bạch, mày ở đây canh đừng để người ta hái trộm táo nghe không?”
Con chó nhỏ không lớn, chiều cao chỉ đến đầu gối tiểu cô nương, gầy chỉ còn da bọc xương, nghe thấy giọng nói của tiểu cô nương, rất hưng phấn,dùng sức lắc lắc cái đuôi, hướng về phía tiểu cô nương kêu lên hai tiếng như ngầm đồng ý.
Tiểu cô nương tên Hứa Thảo lúc này mới cuốngquýt chạy nhanh vào nhà cỏ tranh, Tiểu Bạch đứng ở tại chỗ nhìn chằmchằm bóng dáng Hứa Thảo, thẳng đến khi nàng vào nhà cỏ tranh, nó mớilười biếng nằm tựa vào gốc cây.
Hứa Thảo đi vào nhà cỏ tranh, bên trong đứng hai đứa trẻ chừng tám tuổi, nhìn thấy Hứa Thảo, hai đứa békêu lên: “Đại tỷ, quả táo kia có thể ăn không? Chúng ta rất đói, tứ đệcũng đói.”
Trên kháng một tiểu nam hài hai ba tuổi đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu/55249/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.