Hứa Thảo trong lòng đánh thót một cái, lo lắng, cảm giác không được tốt cho lắm. Vị hôn phu của Tiểu An tên là Khổng Trân Hoành, mùa xuân vừa rồi đi Tào Phụ trấn tham gia thi đồng tử, trước đó mấy ngày có nghe nói đã trở lại và đỗ tú tài. Nói thật, ở thời đại này mới mười sáu đã đỗ tú tài cũng coi như rất có tiền đồ rồi. Nàng chỉ sợ hắn đỗ tú tài rồi, gia đình hắn mắt liền cao hơn đầu, cảm thấy Tiểu An không xứng với hắn nữa, đến nói lung tung kích thích Tiểu An, nên con bé mới bỏ đi như vậy.
“Nhị đệ muội, ta biết rồi. Chúng ta chạy nhanh đi tìm người thôi. Đại ca ngươi chắc cũng rất nhanh sẽ trở về, ta đi về hướng phía núi xem sao, biết đâu sẽ gặp hắn trên đường.”
“Được, vậy muội cũng đi ra ngoài tìm xem, hy vọng Tiểu An đừng có nghĩ luẩn quẩn trong lòng.” Thẩm thị thở dài, trong lòng đại khái cũng đoán được bà ta nói gì với Tiểu An rồi.
Hứa Thảo dặn dò Miêu Miêu ở trong nhà chơi, bé nhu thuận gật đầu đáp: “Nương, Miêu Miêu biết rồi. Miêu Miêu sẽ ngoan ngoãn chơi ở trong nhà.”
Hứa Thảo vội vàng chạy ra ngoài, hướng về phía núi mà đi. Vừa đến chân núi liền gặp Phú Quý đi săn về, nàng đem sự tình nói cho hắn. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, đem con mồi và cung tên trên vai ném xuống bên bờ ruộng, nhờ thôn dân đang làm việc ở đó trông dùm, rồi vội vàng cùng Hứa Thảo đi về phía chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu/3224604/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.