Bởi vì chuyện này, thân thể bà ngoại càng ngày càng kém hơn, không tới hai năm sau thì buông tay mà đi. Ông ngoại bởi vì bà ngoại mất đi, tinh thần nhiệt tình đều không có, không bao lâu cũng đi theo. Mà cậu út càng chán chường vô cùng, không còn là cậu út hăng hái, anh tuấn, cởi mở nữa.
Về sau nữa, theo Đỗ gia dọn nhà vào trong huyện, nàng không bái kiến cậu út, cho đến khi đại ca gặp chuyện, nàng mất đi liên hệ với nhà mẹ đẻ, và cũng không còn tin tức của Mai gia nữa.
Làm sao bây giờ?
Lô Kiều Nguyệt không khỏi bắt đầu lo nghĩ.
Nàng mặc dù sống hai đời, đến cùng vẫn chỉ là nữ tử, bình thường không ra khỏi cổng lớn hai bước, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được biện pháp tốt gì đi ngăn cản chuyện này phát sinh.
Ăn ngay nói thật, nhất định là không được, loại chuyện hoang đường này, cậu út chắc chắn sẽ không tin. Nhưng trơ mắt ếch ra nhìn ông bà ngoại và cậu út từ nhỏ yêu thương mình, rơi vào kết cục như vậy, nàng không thể làm được.
Vừa lúc đó, gian ngoài vang lên tiếng cười cởi mở.
Là đại cữu cữu.
Mai Đại Hổ trở về rồi.
Theo mặt trời dần dần ngả về tây, Mai gia càng lúc càng náo nhiệt lên.
Mai lão hán và con trai trưởng về đầu tiên, già trẻ bốn người đánh hai chiếc xe trâu, đẩy trở về bốn con lợn rừng to béo. Lợn rừng toàn thân lông màu đen, răng nanh sắc nhọn, máu heo đỏ sậm xen lẫn trên da lợn, thoạt nhìn rất dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu-gia-tieu-kieu-the/502257/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.