Xe trâu không rộng, cố ý tăng dài xe ba gác đằng sau, cũng không dài được thêm bao nhiêu, chỉ có thể ngồi mười mấy người. Hôm nay đã ngồi không ít người rồi, chỉ còn lại hai vị trí trống, người này đi lên xe ngồi xuống, chung quanh chỗ hắn ngồi lập tức trống rỗng ra.
Mọi người biểu hiện cho dù ngồi chật trội, cũng không muốn ngồi sát gần hắn.
Lư Kiều Nguyệt thấy chật trội hơn, bản tính của nàng không thích thân cận với người lạ, lúc này thấy trên người Lưu Nhị gia bên cạnh ẩn ẩn truyền đến mùi mồ hôi, lập tức có loại muốn xúc động muốn bịt mũi.
Nhưng bản tính của nàng đơn thuần thiện lương, dù cho vất vả một đời, đời trước đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không lau đi thiên tính của nàng, cho nên nàng không làm được động tác này, chỉ hơi hơi nghiêng mặt đi, giả bộ sợ hãi chôn mặt ở bờ vai mẹ.
Hàn Tiến không khỏi ảo não.
Hắn vốn thấy nàng trên xe, liền muốn tiện đường cùng xe, biến khéo thành vụng kia lại hù tới nàng.
Nàng sợ hắn như vậy sao?
Nghĩ như vậy, mặt Hàn Tiến không khỏi càng lạnh hơn, nhìn sát vào còn có vết sẹo nhỏ trên mặt, chặt chẽ kéo căng ra, trên người ẩn ẩn dẫn theo chút lệ khí. Lại khiến cho người ngồi gần hắn lần lượt không khỏi nghĩ có phải đắc tội hắn rồi không, mọi người lại dịch đi chút ít.
“Đỗ xe.”
Ngưu Đại sững sờ, vô ý thức vung cây roi ra tiếng, xe trâu ngừng lại.
Chỉ thấy một thân ảnh từ trên xe bò nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu-gia-tieu-kieu-the/502251/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.