Lư Kiều Hạnh nói không sai, là thực sự. Đương niên Lư Kiều Nguyệt sinh ra ốm yếu, càng khéo chính là Mai thị không có sữa. Người vốn yếu, lại không có sữa mẹ, khi còn bé Lư Kiều Nguyệt thân thể yếu đến đáng thương.
Hai vợ chồng nhị phòng vốn tưởng rằng hài tử này không nuôi lớn được, nhưng được cái Lư Kiều Nguyệt cũng ngoan cường, dựa vào uống nước gạo còn sống, cho nên hai vợ chồng nhị phòng coi Lư Kiều Nguyệt từ nhỏ như hai tròng mắt của mình. Cho đến sau này, Lư Kiều Nguyệt chậm rãi lớn lên, thân thể đã như người bình thường, nhưng hai vợ chồng nhị phòng vẫn xem nàng như tròng mắt, việc trong nhà không cho nàng đụng, còn mở bếp riêng bồi bổ thân thể. Người Lư gia xưa nay cần lao, không ai dám ngủ nhiều, duy chỉ có Lư Kiều Nguyệt này, bị hai vợ chồng nhị phòng chiều chuộng mặt trời chưa tới đỉnh thì còn chưa dậy.
Bởi vì chuyện này, Kiều thị ở nhà làm ầm ĩ không ít, nữ nhi nhà ai mà không phải làm việc. Tuy nói nữ nhân Lư gia không phải ra đồng, nhưng việc nhà không ít.
Bất đắc dĩ hai người nhị phòng đều che chở Lư Kiều Nguyệt, nên việc của Lư Kiều Nguyệt, không phải Mai thị làm, thì là mấy huynh đệ Lư Nghiễm Nghĩa gánh vác. Ngay cả Lư Nghiễm Trung bảy tuổi chỉ biết đùa giỡn, cũng giúp tỷ tỷ nhặt một rổ cỏ heo về, miễn cho bị người khác nói.
Đời trước Lư Kiều Nguyệt tâm tư giản đơn, cho tới bây giờ yên tâm thoải mái hưởng thụ cha mẹ huynh đệ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu-gia-tieu-kieu-the/502241/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.