Ban ngày cùng Hoài Tân lăn lộn ở trong nước, thế nhưng ban đêm Lý Toàn bị sốt cao, run rẩy không ngừng.
Hoài Tân bị đánh thức đứng dậy sờ trán cậu, nóng tới dọa người.
Phát sốt?
Con người yếu ớt quá đi......
Hoài Tân gãi đầu, xuống giường muốn vắt khăn mặt cho Lý Toàn, mới vừa thò một chân ra ngoài, cánh tay đã bị đối phương gắt gao mà ôm lấy, trong miệng Lý Toàn còn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
Không có biện pháp nào nên Hoài Tân đành phải để cậu ôm lấy mình, một cánh tay khác nhàn rỗi che trên trán cậu, làm cậu thoải mái hơn một chút. Lúc này nên làm nhiệt độ cơ thể cậu thấp xuống thì vẫn hơn.
Sáng sớm hôm sau, Lý Toàn bất giác mở mắt ra, đầu óc còn chưa tỉnh táo. Trong tay giống như đang nắm chặt cái gì đó, cậu bắt được dùng sức nhéo, mới phát hiện là một đoạn đuôi rắn.
Lý Toàn phát ra "A" một tiếng kêu sợ hãi, vội vàng đem cái đuôi ném qua một bên. Chủ nhân của đuôi rắn cảm giác được, cái đuôi sột soạt biến mất trên giường.
Hoài Tân nửa người nửa xà bưng một chén cháo, từ trong phòng bếp đi ra, cười lạnh một tiếng nói: "Tốt lắm, dám ném đuôi ta hả?"
"Ô...... Không có......" Lý Toàn nhỏ giọng nói. Ai tỉnh lại thấy trong tay mình có cái đuôi rắn đều sẽ dọa nhảy dựng đi!
Kỳ thật Hoài Tân cũng không để ý, nên cũng không nói gì nữa. Hắn đem chén cháo có độ ấm vừa nóng đưa cho Lý Toàn ăn sáng, nói: "Ăn trước cái này đi, lát nữa đưa thuốc cho ngươi uống."
"À......" Lý Toàn nhìn cháo trong tay, trong lòng có chút cảm động. Đã lâu rồi không có ai cẩn thận chiếu cố cậu lúc cậu sinh bệnh như vậy.
Hoài Tân đổi thành chân người, ngồi xuống cuối giường, cười nhạo nói: "Ngày hôm qua có người thật là biết làm nũng nha, gắt gao ôm ta không buông tay, làm hại ta chỉ có chờ người nào đó ngủ say mới có thể đi mua thuốc."
Mặt Lý Toàn đỏ lên, làm nũng cái gì...... Mới không phải...... Chỉ là cơ thể của Hoài Tân thân thể lành lạnh, ôm thoải mái quá chứ bộ.
Cậu nâng chén cháo lên uống, uống nửa chén thì no rồi. Hoài Tân lấy lại cái chén, sau đó lấy tới một cái chén nước thuốc màu nấu muốn cậu uống.
Bởi vì sinh bệnh, Hoài Tân không cho phép Lý Toàn xuống giường làm việc, hai người nhìn nhau không nói gì, Hoài Tân nhìn trong phòng Lý Toàn quá mức lôi thôi, vén tay áo lên quét tước cho cậu một chút. Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những nơi khác đều là ĂN CẮP
Trong phòng không có nhiều đồ dùng trong nhà, nhưng nếu ngày thường không dọn, thì nó sẽ tích dần tích dần càng thêm lộn xộn không chịu nổi. Hoài Tân là một con xà yêu có tuổi, tự nhiên là không thể chịu đựng được. Hắn ta hát bài 'Cây Liễu' mà hắn nghe được trong thành, đem đem đồ dùng trong nhà và mấy đồ linh tinh về lại vị trí cũ.
Ừm...... Nhìn cũng giống mình như mới cưới được 'bé' vợ nhỏ......
Lý Toàn trộm nghĩ trong lòng.
Khi còn nhỏ, mẫu thân và phụ thân cũng giống như vậy, mẫu thân bắt đầu quét dọn, phụ thân đi nghỉ ngơi, buổi chiều mới làm việc.
Bất quá Hoài Tân so với chính mình còn mạnh hơn nhiều, thấy sao cũng thành mình giống như là 'bé' vợ nhỏ hơn.
"Sắp tới năm mới rồi......" Lý Toàn nhìn Hoài Tân đang bận việc, đột nhiên nói.
"A, đúng rồi." Hoài Tân cũng không tính thời gian, thuận miệng nói tiếp, "Nhiều năm như vậy thì ngươi làm gì? Nghèo như vậy, chắc đón năm mới chỉ có thể ăn cơm tẻ."
"Ngươi chỉ có thể ăn cơm tẻ thì có! Ta...... Ta có thịt khô với dưa chua đó." Lý Toàn đỏ mặt phản bác nói.
"Thấy ngươi bình thường cũng không dám ăn, có thể ăn được bao nhiêu miếng thịt khô chứ." Hoài Tân quăng cây chổi, cười nhạo nói.
"...... Hừ." Đáng giận, bị nói trúng rồi.
"Chờ đi, tới năm mới bổn đại gia biến ra một bàn đồ ăn ngon cho ngươi."
Trong lòng Lý Toàn cũng không có nghĩ tới những thứ này.
Cậu nhớ rằng Hoài Tân từng nói qua đầu xuân năm sau thì sẽ rời đi.
Cậu luôn như vậy, sẽ nhớ rõ một số chi tiết nhỏ không đáng kể.
Đón năm mới không bao lâu, thì đã sắp tới đầu xuân rồi.
Thời tiết dần dần ấm lên, Hoài Tân cũng không cần phải ngủ đông nữa đúng không? Cho nên tuỳ thời có thể rời đi.
"Có phải qua năm mới ngươi sẽ đi, đúng không?" Lý Toàn không đầu không đuôi hỏi.
"Thế nào, không bỏ được ta?" Hoài Tân trêu đùa.
"Ngươi vẫn là đi nhanh đi...... Hết năm rồi...... Không, thời tiết ấm lên thì đi liền đi." Lý Toàn mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình.
Nói thật, cậu rất sợ Hoài Tân. Rõ ràng có thể giết mình dễ dàng như vậy, rồi lại đối với cậu tốt như vậy. Cậu sợ chính mình sẽ bất tri bất giác ỷ lại Hoài Tân, thế nhưng chắc chắn đối phương cũng không có ý định ở lâu đâu. Cho nên Hoài Tân vẫn nên nhanh chóng rời đi đi, để sau này cậu không phải ỷ lại hoàn toàn vào hắn.
Hoài Tân chỉ nghĩ cậu đang đuổi mình đi.
Thế gian vạn vật, hoặc là chưa có duyên gặp nhau, gặp nhau rồi thì sẽ cảm thấy thân thiết.
Hắn sống ngàn năm rồi, Lý Toàn không cảm giác được gì, hắn lại rất nhạy bén. Hắn đối với Lý Toàn liền có tình cảm thân thiết như vậy, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới, chính mình với cậu rốt cuộc từ khi nào đã kết duyên, vì vậy không khỏi có chút quan tâm cậu, lại không nghĩ rằng hắn sẽ ở đây vì một tên phàm nhân, hình như đối phương hoàn toàn không để mình trong lòng, chỉ nghĩ làm sao để mình mau chóng rời đi.
Hắn lập tức lạnh mặt, nói: "Về sau đừng để cho ta nghe thấy những lời này."
Hoài Tân nói xong, đạp cửa mà đi.
Tiếng đạp cửa làm Lý Toàn run run, cậu nhìn cửa, chẹp miệng.
Chắc là thấy mình nói chuyện không có duyên, cho nên mới chọc Hoài Tân tức giận như vậy.
Kỳ thật đây không phải chủ ý của cậu.
Chỉ là cậu cô đơn cũng đã lâu rồi, sợ rằng sau khi có người làm bạn một thời gian lại lâm vào cô độc một lần nữa.
Cả người đau nhức, còn có chút nóng lên.
Lý Toàn chậm rãi cuộn tròn trong ổ chăn, mí mắt dần dần khép lại.
Lúc tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Hoài Tân còn không trở về.
Trong phòng tối đen.
Thân thể vẫn không thoải mái như cũ, cậu chật vật vô cùng, mò đường tới phòng bếp tìm được thuốc cảm còn sót lại, vội vàng rót cho mình.
Cũng không biết Hoài Tân có trở về hay không...... Lý Toàn do dự một trận, vẫn là cài chốt cửa. Hoài Tân lợi hại như vậy, lúc về tới khẳng định sẽ có biện pháp. Không trở lại...... Cậu cài chốt cửa lại, một người cũng cảm thấy an toàn một chút.
Đương nhiên Hoài Tân không có ý định đi về.
Hắn ở thanh lâu trong thành uống hoa tửu*. (Uống rượu có kỹ nữ hầu)
Tuy rằng không có đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng một đám người mắt hạnh môi anh đào nhìn có thể so với tên tiểu nông phu Lý Toàn kia thì thuận mắt hơn nhiều.
Hoài Tân trái ôm phải ấp, trong miệng nói ra câu vui đùa dâm uế, làm cho các cô nương trong ngực đỏ bừng mặt cười duyên làm bộ muốn đẩy hắn ra.
Uống rượu đến không sai biệt lắm, Hoài Tân tùy tiện ôm lấy một nữ tử nhìn thuận mắt thuận hướng về phía trên lầu mà đi, vào phòng liền đẩy ngã nàng ở trên giường, vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nữ tử.
Bộ ngực của tên Lý Toàn kia chính là quá nhỏ.
Hoài Tân không tự giác mà nghĩ.
Cũng không biết cậu đã hạ sốt chưa.
"Đại gia......?" Thấy hắn không có động tác gì khác, nữ tử ra tiếng kêu lên.
"Ngươi nói xem, con người sẽ bởi vì phát sốt mà chết sao?" Hoài Tân đột nhiên hỏi.
"Này...... Chuyện này cũng có khả năng......" Không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy, nữ tử lắp bắp trả lời.
Hoài Tân thở dài, từ trên người nữ tử bò dậy, cho nàng một ít bạc, đẩy cửa liền rời khỏi kỹ viện.
Trở lại nhà của tiểu nông phu thì đã là đêm khuya, Hoài Tân đứng ở trước giường, nhìn khuôn mặt lúc ngủ không quá an toàn của Lý Toàn, hừ lạnh một tiếng, chui vào ổ chăn.
Cảm giác được bên cạnh có người, Lý Toàn đang ngủ say không tự giác được mà ôm lấy Hoài Tân ở bên cạnh.
A, sợ là có con chó nhỏ bên cạnh thì cũng ôm.
Hoài Tân híp mắt lại, biểu tình trên mặt không có thúi lắm. Ngoài miệng hắn không nói, trong lòng vẫn rất quan tâm xem Lý Toàn đã hết bệnh hay chưa.
Tính của hắn đại nhân đại lượng, không chấp nhặt mấy tên phàm nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]