Đi về phương Nam.
Ngay khi Thẩm Hiểu Văn và Thượng lão gia đang rối rít như lửa đốt, chợt truyền đến một giọng nói lười biếng: “Đám tín bồ trong quân hình như lâu ngày không bay, gần đây đều béo lên không ít.”
Thẩm Hiểu Văn nghe tiếng liền nhìn sang Bạch Băng, người đang đứng một bên vốn không có cảm giác tồn tại, lúc này mới nhớ ra chàng chính là Tướng quân Doãn Châu! Đương nhiên có thể dùng tín bồ quân đội để truyền thư, sao ta lại quên mất chàng cơ chứ. Nhìn Bạch Băng vẻ mặt như đang chờ ta tới cầu xin, Thẩm Hiểu Văn lập tức tiến lên nịnh nọt nói: “Tướng quân, người có thể phiền giúp ta dùng tín bồ truyền một phong thư về Doãn Châu được không?”
“Nếu phu nhân đã cầu ta, đương nhiên là dễ nói rồi, nhưng phu nhân phải nhớ là nợ ta một ân tình đấy!” Bạch Băng cười híp mắt nói.
“Không thành vấn đề, đa tạ Tướng quân.” Thẩm Hiểu Văn nghĩ rằng đã giải quyết được một nan đề liền sảng khoái đồng ý.
Thượng lão gia không thèm quan tâm đến chuyện phu thê Thẩm Hiểu Văn đùa giỡn, nghe thấy Bạch Băng đồng ý giúp đỡ truyền tin, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tam thiếu phu nhân, nàng mau chóng đi viết thư đi! Lần này sai người trước hết đưa tám vạn cân bồ đào tửu về kinh thành hẳn là đủ để tiến cống vào cung và giữ lại kinh thành bán rồi. Chờ ngày mai ta gặp Tổng quản Nội Vụ Phủ xác nhận lại rồi sẽ báo chi tiết cho nàng.” Thượng lão gia vội vàng thúc giục.
Thẩm Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nu-xuyen-khong-ban-ron-lam-giau/5004102/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.