Thẩm Hiểu Văn nghe nói dân làng không muốn trồng khoai lang thì cảm thấy rất kỳ lạ. Lương thực không đủ ăn, sắp không sống nổi rồi, sao dân làng vẫn còn bận tâm đến việc ăn gì? Sau đó, nàng đã tìm hiểu ngọn ngành sự việc từ miệng người nhà họ Lưu. Hóa ra, khoai lang được triều đình đưa từ phiên bang về mười năm trước. Mặc dù sản lượng trồng trọt cao, nhưng triều đình cũng không coi trọng loại khoai lang này. Chủ yếu là vì ăn khoai lang nhiều dễ bị nóng ruột, khó chịu và hay... xì hơi, nên bá tánh vẫn quen ăn cơm gạo hơn, không muốn ăn khoai lang. Những gia đình có điều kiện tốt hơn càng không mua khoai lang ăn. Chỉ có những gia đình nghèo khổ mới thỉnh thoảng dùng khoai lang làm lương thực chính. Vì thế, giá khoai lang cực kỳ thấp, rao bán hai văn tiền một cân cũng không mấy ai mua. Trong khi đó, gạo tinh có thể bán mười hai văn một cân, gạo thô bán sáu văn một cân. Do vòng luẩn quẩn này, hầu như không ai còn trồng khoai lang nữa.
Bá tánh Uẩn Châu thì không ngại ăn khoai lang, nhưng họ chưa thể thay đổi suy nghĩ, cứ nghĩ rằng khoai lang không ai cần chính là đồ không đáng tiền, đương nhiên là không nỡ dùng đất đai quý giá của mình để trồng khoai lang. Vì vậy, chỉ có hơn mười hộ gia đình dưới sự thuyết phục của quan phủ mới chịu thử.
Nhà họ Lưu có mười một nhân khẩu. Những năm trước, thu hoạch một ngàn hai trăm cân gạo, họ phải bán đi ba trăm cân để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nu-xuyen-khong-ban-ron-lam-giau/5004082/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.