Lâm Uyển Thanh nhìn Khương Dao không có ý định động bút, liền châm chọc: “Khương Dao cô nương không viết được thi tác sao? Nếu đã như vậy, không bằng sớm nhận thua với công chúa đi.”
Khương Dao lườm nàng ta một cái, xòe tay ra nói: “Ta không vội đâu. Lâm tiểu thư cứ lo cho bản thân mình đi, đừng xen vào việc của người khác.”
“Ngươi…! Hừ, ta muốn xem lát nữa ngươi mất mặt ra sao.” Lâm Uyển Thanh nghiến răng nói.
Sau nửa nén hương, các quý nữ thế gia ngồi tại đó đều lần lượt dâng lên thi tác của mình. Trong đó thi tác của Ngũ công chúa là xuất sắc nhất.
"Khương Dao cô nương, thi tác của chúng ta đều đã hoàn thành cả rồi, không hay thi tác của Khương Dao cô nương đã có chưa?" An Lạc Quận chúa hỏi.
Lâm Uyển Thanh khóe miệng cong lên nụ cười châm chọc, chỉ chờ xem trò cười của Khương Dao: "Ôi chao, An Lạc Quận chúa, Khương Dao này chỉ là một thôn phụ nơi đồng ruộng, trong bụng nào có nửa điểm mực tàu, làm sao sánh được với Ngũ công chúa đây."
Khương Dao lại chẳng buồn để ý đến lời lẽ kêu gào của nàng ta, cầm bút lên giấy viết: "Dẫu sao Tây Hồ giữa tháng sáu, phong cảnh chẳng giống bốn mùa. Lá sen liền trời biêng biếc vô cùng, hoa sen ánh nắng đỏ hồng khác thường."
Các thế gia quý nữ ngồi tại đó thấy vậy, nhao nhao vỗ tay tán thưởng: "Hay, quả là thi tác tuyệt vời!"
Thi tác của Khương Dao quả là tuyệt bút, dẫu các nàng không muốn đắc tội Ngũ công chúa, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nu-doan-tuyet-quan-he-vun-trong-lam-giau-du-chang-tu-tai-xay-dung-dai-gia-co/5036250/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.