Lục mẫu tức giận đặt chiếc giỏ xuống: “Đừng nói nữa, ta có lòng tốt mang sang biếu cho hàng xóm láng giềng, kết quả người ta chẳng hề cảm kích, còn bảo ta đem cho họ mấy thứ cỏ dại linh tinh, nếu muốn tặng thì phải tặng thứ gì tốt.”
Lục phụ nhíu mày, an ủi: “Thôi bỏ đi, đừng tự làm mình tức giận mà tổn hại thân thể, chúng ta có lòng tốt, họ không biết quý trọng là tổn thất của họ.”
Lục mẫu vẫn hậm hực: “Ta đúng là lấy lòng tốt đổi lấy sự lạnh nhạt, sau này ta sẽ không bao giờ tặng đồ cho họ nữa.”
Lục Oánh Oánh ở bên cạnh nói: “Nương, có lẽ họ không nhận ra những loại rau rừng này, không biết được cái lợi ích của chúng.”
Lục mẫu hừ một tiếng: “Không nhận ra cũng không thể nói năng kiểu đó, thật là thất lễ. Ta chỉ thấy chúng ta vất vả hái được chừng này rau rừng, không ai ăn thì phí phạm thôi.”
Khương Dao nói: “Không sao đâu Nương, những rau rừng còn lại này, ngày mai chúng ta có thể làm thành món ăn kèm cơm, vừa giữ được lâu lại vừa khai vị, giờ đang là mùa hè nóng nực, dùng kèm cháo hay cơm đều ngon.”
Mắt Lục mẫu sáng lên: “Dao Dao, món ăn kèm cơm này là gì thế?”
Khương Dao giải thích: “Cứ coi như đây là một loại dưa muối đi, nhưng có chút khác biệt. Ngày mai con làm xong, mọi người sẽ rõ.”
Lục phụ cũng gật đầu tán thành: “Nếu rau rừng này mà làm thành món ăn kèm cơm được, không chừng còn có thể mang ra chợ bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nu-doan-tuyet-quan-he-vun-trong-lam-giau-du-chang-tu-tai-xay-dung-dai-gia-co/5036201/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.