Sau khi nhìn thấy Châu Kinh Duy nắm lấy cổ áo Triệu Hàn Trầm, cô mới hoảng sợ đi qua, giọng nói run rẩy sắp khóc khiến người khác đau lòng. 
Cô run giọng nói: “Châu Kinh Duy, anh đừng động vào Hàn Trầm!” 
Đôi mắt đỏ hoe của Trình Vi Nguyệt khiến trái tim anh đau nhói, cảm giác đau đớn thống khổ không nói thành lời. 
Châu Kinh Duy mím môi thành một đường, nhưng vẫn là từng chút một buông lỏng. 
Mà Triệu Hàn Trầm chậm rãi chỉnh sửa cổ áo, đôi mắt phượng rũ xuống, rơi trên gương mặt tái nhợt của Trình Vi Nguyệt, cánh tay anh siết vai cô rồi ôm cả người vào lòng, nghiêng người qua, bên tai cô nói bằng một giọng trầm thấp lạnh lẽo: “Tạm biệt Châu Kinh Duy.” 
Là một câu mang theo mệnh lệnh, nhưng ngữ khí lại đem đến cảm giác ngột ngạt. 
Bầu không khí ở đại sảnh ngột ngạt và chết chóc, môi Trình Vi Nguyệt run lên, thấp giọng nói: “Châu tiên sinh, tạm biêt.” 
Cô vẫn không hề chống lại anh, giống như những lần trước đây, rất ngoan. 
Triệu Hàn Trầm rất vừa ý, ánh mắt nhu hòa hơn một chút. 
“Đi đường cẩn thận.” Châu Kinh Duy thản nhiên cười cười, biểu cảm không thay đổi. 
Anh cầm một túi giấy bên cạnh, đưa cho Trình Vi Nguyệt: “Đồ hôm qua em muốn tôi mua, trên đường ăn một chút, đừng để bụng đói.” 
Trình Vi Nguyệt không nhớ hôm qua cô muốn anh mua đồ gì, hơi do dự đưa tay nhận lấy, đôi mắt ướt át sạch sẽ có chút bất an: “Cảm ơn.” 
Châu Kinh Duy nói không cần cảm ơn, đích thân tiễn hai người ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nhiet-hon/451219/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.