Tên này muốn ăn thịt, ngay cả ngước canh cũng không nguyện ý để lại cho người khác.
Một tay tiêu diệt tất cả.
Nụ cười của Tần Hạ không giảm đi, khẽ thở dài: “Triệu tiên sinh thật sự hiểu lầm tôi rồi, hợp tác đương nhiên là đôi bên có lợi, tôi cũng không phải là người thừa nước đục thả câu.”
Triệu Hàn Trầm trong lòng cười lạnh, sắc mặt như băng.
“Sau khi thành phố mới được thành lập, cổ phần tập đoàn Tần thị nắm giữ là 19%, đây đã là cực hạn tôi có thể cho anh.” Anh dừng lại, lời nói lạnh lùng: “Thực tế, đối tượng hợp tác được như tập đoàn Tần thị đúng là không dễ tìm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tìm được. Tần tiên sinh, anh cảm thấy tôi nói đúng không?”
Tần Hạ vẫn như cũ cười cười, chỉ là ý cười trong mắt đã nhạt đi.
Từ 11% lúc đầu lên 19% như bây giờ, Triệu Hàn Trầm hiển nhiên đã bị chính mình ép đến cực hạn rồi.
Nghĩ lại nếu như không phải dây chuyền vốn bách tại mi tiệp*, anh ta cũng không đến mức bị ép thành thế này.
*Bách tại mi tiệp (迫在眉睫): lửa xen lông mày, vô cùng cấp bách.
Tần Hạ hơi nheo mắt, đôi mắt đào hoa hời hợt, anh cười đứng dậy, tự mình rót cho Triệu Hàn Trầm một ly rượu đỏ: “Triệu tiên sinh, anh có thể yên tâm, tôi không phải là người ép người quá đáng.”
Triệu Hàn Trầm không trả lời, cúi đầu nhìn động hồ.
Tám rưỡi.
Đêm đã sâu.
Hai người đã ngồi từ chập tối đến bây giờ, xô đẩy lôi kéo mấy vòng, cuối cùng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nhiet-hon/451216/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.