Đầu lưỡi của Trình Vi Nguyệt có chút thắt lại, mềm mềm mại mại nói: “Không cần…không cần đi bệnh viện, tôi chắc chỉ là…chỉ là say rồi thôi, ngủ một giấc…là được. Anh đưa tôi về trường, có được không?”
Ánh mắt của Châu Kinh Duy rơi vào những ngón tay mảnh mai của thiếu nữ.
Anh chầm chậm thu lại cánh tay, lại nhướng mi, đôi mắt bình tĩnh như nước, tao nhã cao quý: “Vậy em không thể ngủ được, nếu tôi bế em đi vào trong trường, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho em.”
Trình Vi Nguyệt không nói gì, mắt nhìn thẳng vào anh.
Châu Kinh Duy nhìn làn da hồng hồng trên cổ cô, biết cô thật sự đã say, cũng không phải là đang nhìn anh.
Thế nhưng trái tim vẫn mềm xuống, anh khẽ cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn cô, đem theo xin lỗi, khàn giọng nói: “Vừa nãy hung dữ với em, thật xin lỗi.”
Cửa ô tô bị gõ.
Là Triệu Tất Mặc đi theo ra.
Trình Vi Nguyệt lúc này cuối cùng cũng có chút phản ứng, ánh mắt cô hơi chuyển động, sau đó cái đầu nhỏ nghiêng ra ngoài cửa sổ, nhìn Triệu Tất Mặc ở bên ngoài, cả khuôn ửng hồng, cười lên rất ngoan: “Chào thúc thúc!”
Triệu Tất Mặc vốn dĩ là ra ngoài quan tâm đến tình hình của Trình Vi Nguyệt một chút, lúc này bị một tiếng “thúc thúc” gọi khiến sắc mặt đen như đáy nồi.
Anh nhìn người đàn ông điềm tĩnh ngồi ở ghế lái, hỏi Trình Vi Nguyệt: “Tôi là thúc thúc, vậy anh ấy là gì?”
Cái đầu nhỏ của Trình Vi Nguyệt lại quay vào hướng về phía Châu Kinh Duy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nhiet-hon/451214/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.