“Lý Điệp, cậu đừng trêu Vi Nguyệt nữa, Vi Nguyệt da mặt mỏng.” Trần Dịch Hân kéo Trình Vi Nguyệt lại bên mình như mẹ bảo vệ con, lại nhét vào miệng cô một viên kẹo cứng: “Nguyệt Nguyệt mặc kệ cậu ấy, ăn kẹo đi.”
Tôn Lai ngồi bên cạnh Trần Dịch Hân thấy thể, giả bộ tức giận trêu: “Bạn học Trần Dịch Hân, cậu đúng là càng ngày càng biết mượn hoa dâng Phật, đó không phải là kẹo của tớ sao?”
Trình Vi Nguyệt cắn viên kẹo, cười cười chạm vào cánh tay của Tôn Lai: “Tớ lát nữa mời cậu uống trà sữa.”
“Không cần, tớ không thích uống trà sữa, Nguyệt Nguyệt hôn tớ một cái là được.” Tôn Lai nháy nháy mắt với Trình Vi Nguyệt.
Khuôn mặt vốn đang ửng hồng của Trình Vi Nguyệt càng đỏ đến lợi hại.
Lý Điệp đang định gia nhập đội ngũ trêu chọc Trình Vi Nguyệt thì nghe thấy hàng phía trước có người nói: “Hiệu trưởng tới rồi."
Đó là vài ngày sau khi tạm biệt, Trình Vi Nguyệt gặp lại Châu Kinh Duy.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen chỉnh tề, không giống với gương mặt tràn ngập ý cười ở trước mặt cô, trên mặt anh lúc này không có quá nhiều biểu cảm, cả người anh giống như một pho tượng Phật không nhiễm chút khói lửa nhân gian, được thờ cúng, được sùng bái.
Anh ngồi ở vị trí trung tâm trên hàng đầu tiên, bên cạnh là hiệu trưởng và thư ký.
Hiệu trưởng có lẽ là đang nói với anh điều gì đó, ảnh thỉnh thoảng nghiêng mặt qua để nghe, gương mặt với gọng kính vàng kim mang một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nhiet-hon/451210/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.