Cằm có chút đau, như đang nhắc nhở Trình Vi Nguyệt tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt không phải là ảo giác.
Cô chớp chớp mắt, chua xót nơi khóe mắt xộc thẳng vào mũi.
Trình Vi Nguyệt không muốn chịu thua kém, không muốn để bản thân trông quá yếu đuối, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô yêu đương, sao biết cách che giấu cảm xúc.
Khóe mắt cô hồng hồng, tự cho rằng mình rất trấn định, nhưng rơi vào mắt của người khác, dường như ngay giây sau có thể rơi nước mắt.
Cô nói: "Triệu Hàn Trầm, người tên Tuyết đó rốt cuộc có quan hệ gì với anh?"
Cơn giận dữ lúc đầu của Triệu Hàn Trầm lúc này đều biến thành không biết phải làm sao.
Trình Vi Nguyệt ở trước mặt anh, vĩnh viễn luôn là ngoan ngoãn nhu thuận, bộ dạng này của cô, khiến anh nảy sinh ra cảm giác hổ thẹn.
Triệu Hàn Trầm buông bàn tay đang nắm cằm của Trình Vi Nguyệt, giọng nói hoảng hốt: "Em đang nói linh tinh gì vậy?"
"Em nói linh tinh?" Trình Vi Nguyệt cười khổ, nhìn anh: "Vậy anh nói xem, anh nói các người có quan hệ gì, chỉ cần anh nói, em sẽ tin."
Sự căn rứt dâng lên trong lòng Triệu Hàn Trầm, anh cau mày, cúi đầu nhìn đôi môi bị cắn đến trắng bệch của Trình Vi Nguyệt, ngữ khí không tự chủ mà mềm xuống, lời nói ra khỏi miệng, lại vô cùng chắc chắn: "Cô ấy là thư ký của anh, tối qua Cảnh Tinh có việc gấp, cô ấy gọi anh qua xử lý."
Trình Vi Nguyệt ngây ra.
Triệu Hàn Trầm ấn đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nhiet-hon/272013/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.