"An Thành, anh mở cửa ra, đưa túi cho tôi."
Hân Nhan gõ vài cái lên cửa, An Thành ngoảnh mặt làmngơ, hờn dỗi đi vào phòng ngủ của mình.
Tiếng đập cửa thùng thùng lại vang lên, sau đó thìchấm dứt, bên ngoài cũng không còn tiếng động nào.
Mở TV lên, chương trình biểu diễn chào mừngnăm mới rộn ràng, vô cùng nhộn nhịp. Anh cảm thấy rất chán chường, chẳng có tíhứng thú nào, cứ đổi đài liên tục, cuối cùng dừng ở kênh đang chiếu phim truyềnhình, bộ phim đang chiếu một đôi nam nữ tình cảm nồng nàn tha thiết. Anh nhìnchằm chằm vào nữ diễn viên chính, dịu dàng như làn nước, nụ cười hay một cáinhăn mặt cũng đẹp rạng ngời. Anh bất giác nhớ đến cô gái bị anh nhốt ngoài cửa,sao mà cứ thích làm người ta bực tức, cũng chẳng dịu dàng, cũng chẳng nồng nàngì cả, y như ly nước trắng không mùi không vị. Lại còn hỏi anh, ‘Đừngnói với tôi là bất cứ người phụ nữ nào đã lên giường với anh rồi thì anh cũngrủ rê họ về nhà sống chung đó nha?’, mấy lờinày càng khiến anh thêm ấm ức, vậy mà cô lại thẳng thừng nói ra như thế.
Tuy nhiên, qua vài phút đồng hồ, anh không giận nổinữa, bắt đầu nhớ cô, nhớ cô điên cuồng, vô cùng nhớ. Ngày hôm qua giả bệnh gạtcô đến thăm mình, rốt cục cô đã đến, còn phát hiện anh vẫn mạnh khoẻ bơi tronghồ bơi, vẻ mặt cô lúc ấy hiện rành rành 5 chữ "tôi muốn đánh chếtanh". Thế nhưng cô không hề nổi giậnvới anh, cũng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ lườm anh một cái, rồi xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-nan-vi-yeu/1958864/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.